Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-242.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 242: Làm sao vậy?
Da thịt màu mật ong cơ bụng sáu múi xông vào tầm mắt Tố Tâm, hai gò má cô nóng bỏng, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Phó Kiến Văn, cặp mắt của Phó Kiến Văn khiến cô hít thở cũng trở nên khó khăn, khiến cho người ta sa vào trong đó.
Phó Kiến Văn tiếp tục đặt lên môi Tố Tâm một nụ hôn, nhẹ nhàng đè cô xuống.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn xuyên vào trong áo cô, không chút trở ngại hướng lên trên nắm chặt nơi đồi núi cao ngất của cô.
Tố Tâm đại não mơ hồ, chật vật ngã xuống. . . Nức nở.
Một phen dằn vặt xong, đã ba giờ chiều.
Lúc Tố Tâm tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy Phó Kiến Văn đâu , cả người như là bị đánh, đau đến nỗi cô không nâng nổi cánh tay.
Một cái chân ê ẩm sưng, cùng cảm giác trống rỗng khiến cho toàn thân Tố Tâm không được tự nhiên.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tố Tâm không có lập tức xuống giường. . .
Mặc áo của mình lên, nhớ tới dép còn ở phòng khách, Tố Tâm chân trần ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt ý thức liếc nhìn về phía bên ngoài.
"Đã tỉnh. . ."
Nghe tiếng, Tố Tâm nhìn về hướng phòng ăn, đi hai bước.
Tắm xong, Phó Kiến Văn mặc một bộ quần áo ở nhà màu tím than, đang bày bát đũa.
Thấy Tố Tâm chân trần bước ra ngoài.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá rời khỏi khóe môi, giọng nói từ tính chứa chất tình cảm: "Dép ở cuối giường, mang vào, phòng quần áo đã chuẩn bị quần áo cho em, bên dịch vụ đã chuẩn bị, em tắm xong đi ra là có thể ăn cơm rồi. . ."
Tố Tâm nghe tiếng, xoay người trở về phòng ngủ, mang dép.
Khoé miệng Phó Kiến Văn tiếp tục ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng khom lưng bày bát đũa ra, trông thật giống người đàn ông của gia đình.
. . .
Bên trong phòng quần áo, quả nhiên có quần áo của phụ nữ, quần áo ở nhà bằng lụa tơ tằm được gấp lại chỉnh tề, thậm chí còn đã chuẩn bị xong một bộ nội y cùng một chiếc quần nhỏ ...
Tắm xong, Tố Tâm xõa tóc dài đi ra khỏi phòng ngủ, Phó Kiến Văn đang ở sân thượng gọi điện thoại.
Tố Tâm liếc nhìn bóng lưng của Phó Kiến Văn, tiến vào nhà bếp, nghe thấy nồi cách thuỷ vang lên tiếng lụp cụpg, Tố Tâm tiến lên vài bước, tắt bếp, lấy khăn bắc nồi mở nồi ra.
Bất ngờ, bên trong không phải là cá hấp bia mà cô định làm mà là cá hấp ngũ vị, xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt.
Tố Tâm lấy đĩa, gắp thức ăn ra bày ở trên bàn, đặt thức ăn ở cùng một chỗ với Phó Kiến Văn.
Thấy Phó Kiến Văn cùng bên kia điện thoại còn chưa kết thúc, Tố Tâm nắm điện thoại di động, ở trước bàn ăn liếc nhìn chờ anh.
Một cuộc gọi nhỡ của Tống Hiểu năm phút đồng hồ trước, hai cái của giám chế Hạ, còn có một tin nhắn ngắn.
Mở tin nhắn ra, giám chế Hạ bảo Tố Tâm check mail, là của khách quý kì tiếp theo.
Tố Tâm ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn trong thời gian ngắn đại khái sẽ không thể kết thúc, trước tiên gọi điện thoại lại cho Tống Hiểu.
Trong ống nghe tiếng tít tít vang lên rất lâu, Tống Hiểu mới nghe điện thoại, tiếng nói khàn khàn mang theo một chút sụt xịt: "Tâm. . ."
Tố Tâm nghe ra Tống Hiểu đang khóc nức nở cùng tiếng nói run rẩy, ngẩn ra, hỏi một câu: "Làm sao vậy !"
Tống Hiểu cổ họng nghẹn ngào, lại ép không được, thân thể run rẩy: "Cậu có thể. . . Có thể giúp mình mang một bộ quần áo, đến khách sạn Hoa đỉnh không !"
Cả đời chỉ yêu em - Chương 242: Làm sao vậy?
Da thịt màu mật ong cơ bụng sáu múi xông vào tầm mắt Tố Tâm, hai gò má cô nóng bỏng, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Phó Kiến Văn, cặp mắt của Phó Kiến Văn khiến cô hít thở cũng trở nên khó khăn, khiến cho người ta sa vào trong đó.
Phó Kiến Văn tiếp tục đặt lên môi Tố Tâm một nụ hôn, nhẹ nhàng đè cô xuống.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn xuyên vào trong áo cô, không chút trở ngại hướng lên trên nắm chặt nơi đồi núi cao ngất của cô.
Tố Tâm đại não mơ hồ, chật vật ngã xuống. . . Nức nở.
Một phen dằn vặt xong, đã ba giờ chiều.
Lúc Tố Tâm tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy Phó Kiến Văn đâu , cả người như là bị đánh, đau đến nỗi cô không nâng nổi cánh tay.
Một cái chân ê ẩm sưng, cùng cảm giác trống rỗng khiến cho toàn thân Tố Tâm không được tự nhiên.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tố Tâm không có lập tức xuống giường. . .
Mặc áo của mình lên, nhớ tới dép còn ở phòng khách, Tố Tâm chân trần ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt ý thức liếc nhìn về phía bên ngoài.
"Đã tỉnh. . ."
Nghe tiếng, Tố Tâm nhìn về hướng phòng ăn, đi hai bước.
Tắm xong, Phó Kiến Văn mặc một bộ quần áo ở nhà màu tím than, đang bày bát đũa.
Thấy Tố Tâm chân trần bước ra ngoài.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá rời khỏi khóe môi, giọng nói từ tính chứa chất tình cảm: "Dép ở cuối giường, mang vào, phòng quần áo đã chuẩn bị quần áo cho em, bên dịch vụ đã chuẩn bị, em tắm xong đi ra là có thể ăn cơm rồi. . ."
Tố Tâm nghe tiếng, xoay người trở về phòng ngủ, mang dép.
Khoé miệng Phó Kiến Văn tiếp tục ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng khom lưng bày bát đũa ra, trông thật giống người đàn ông của gia đình.
. . .
Bên trong phòng quần áo, quả nhiên có quần áo của phụ nữ, quần áo ở nhà bằng lụa tơ tằm được gấp lại chỉnh tề, thậm chí còn đã chuẩn bị xong một bộ nội y cùng một chiếc quần nhỏ ...
Tắm xong, Tố Tâm xõa tóc dài đi ra khỏi phòng ngủ, Phó Kiến Văn đang ở sân thượng gọi điện thoại.
Tố Tâm liếc nhìn bóng lưng của Phó Kiến Văn, tiến vào nhà bếp, nghe thấy nồi cách thuỷ vang lên tiếng lụp cụpg, Tố Tâm tiến lên vài bước, tắt bếp, lấy khăn bắc nồi mở nồi ra.
Bất ngờ, bên trong không phải là cá hấp bia mà cô định làm mà là cá hấp ngũ vị, xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt.
Tố Tâm lấy đĩa, gắp thức ăn ra bày ở trên bàn, đặt thức ăn ở cùng một chỗ với Phó Kiến Văn.
Thấy Phó Kiến Văn cùng bên kia điện thoại còn chưa kết thúc, Tố Tâm nắm điện thoại di động, ở trước bàn ăn liếc nhìn chờ anh.
Một cuộc gọi nhỡ của Tống Hiểu năm phút đồng hồ trước, hai cái của giám chế Hạ, còn có một tin nhắn ngắn.
Mở tin nhắn ra, giám chế Hạ bảo Tố Tâm check mail, là của khách quý kì tiếp theo.
Tố Tâm ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn trong thời gian ngắn đại khái sẽ không thể kết thúc, trước tiên gọi điện thoại lại cho Tống Hiểu.
Trong ống nghe tiếng tít tít vang lên rất lâu, Tống Hiểu mới nghe điện thoại, tiếng nói khàn khàn mang theo một chút sụt xịt: "Tâm. . ."
Tố Tâm nghe ra Tống Hiểu đang khóc nức nở cùng tiếng nói run rẩy, ngẩn ra, hỏi một câu: "Làm sao vậy !"
Tống Hiểu cổ họng nghẹn ngào, lại ép không được, thân thể run rẩy: "Cậu có thể. . . Có thể giúp mình mang một bộ quần áo, đến khách sạn Hoa đỉnh không !"