Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cả đời chỉ yêu em-411
Cả đời chỉ yêu em - Chương 411: Anh sẽ cai thuốc!
Tố Tâm nói yêu anh!
Trong lòng Phó Kiến Văn như được lông vũ nhẹ nhàng phớt qua, rất ngứa, lại có mấy phần vui vẻ
Anh siết chặt bàn tay đang nắm điếu thuốc lá
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn xem mu bàn tay đang nổi đầy gân xanh của Phó Kiến Văn, lại ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá ném vào trong cái gạt tàn thuốc, đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tố Tâm, năm ngón tay luồn vào nhau, cùng cô nắm chặt lại
Phó Kiến Văn không muốn buông tay của Tố Tâm ra, anh chuyển hướng đèn xe về bên phải, trực tiếp đem xe chạy sát vào ven đường, dừng lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, hôn lên môi cô
Nơi này là khu vực cấm dừng xe!
Tố Tâm chỉ cảm thấy phía trước có camera quét qua hai lần, cô biết là vi phạm luật lệ giao thông rồi!
Cô muốn ngăn cản Phó Kiến Văn, nhưng toàn thân lại không có sức lực để đẩy anh ra!
Phó Kiến Văn càng hôn càng sâu, cánh môi đụng nhau liền cướp đi hết thảy nước bọt cùng không khí ở trong khoang miệng Tố Tâm, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, càn quét khoang miệng cô, khiến cho toàn thân cô đều nổi da gà
Phó Kiến Văn hôn mãnh liệt giống như là muốn đem Tố Tâm nuốt vào trong bụng mình
Bàn tay nhỏ của Tố Tâm gắt gao nắm chặt áo sơmi chỗ bả vai của Phó Kiến Văn, bị động chịu đựng, rồi lại liều mạng muốn đón nhận nụ hôn ấy
Một câu em yêu anh kia của Tố Tâm, khiến cho trái tim của Phó Kiến Văn cảm thấy ngọt ngào!
Hôn rất lâu, đại não Tố Tâm đã dần dần thiếu dưỡng khí, mãi về sau, rốt cuộc thì Phó Kiến Văn cũng chịu buông lỏng cánh môi của Tố Tâm ra
Tố Tâm thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt
Bên tai chính là hơi thở ồ ồ của Phó Kiến Văn, khiến cho từng trận rung cảm theo sống lưng của Tố Tâm chạy dọc lên đại não
Hôn đã kết thúc, nhưng Tố Tâm lại càng nắm chặt áo sơ mi của Phó Kiến Văn hơn, trong cổ họng cô tất cả đều là mùi vị cường thế của người đàn ông này
Mặt Tố Tâm đỏ chót, cô thở hổn hển mở miệng: "Vi phạm luật lệ giao thông rồi, làm sao bây giờ !"
"Về sau anh sẽ không hút thuốc nữa!" Phó Kiến Văn bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo, anh đã đưa ra một quyết định nhưng cũng rất quyết tâm, gương mặt anh kiên quyết, giọng nói còn lộ ra mấy phần trịnh trọng, "Vì muốn cùng em đi tới cuối cuộc đời, anh sẽ cai thuốc"
Không nghĩ tới Phó Kiến Văn sẽ dứt khoát đồng ý cai thuốc như vậy, viền mắt Tố Tâm dần dần nóng lên, cô gật gật đầu
"Đừng đứng ở chỗ này nữa, sẽ bị bắt " Tố Tâm ngượng ngùng nói
Rất nhanh, Phó Kiến Văn đã cho xe chạy tiếp
Từ thành phố A đến thành phố B lái xe cùng lắm khoảng hai giờ, lần này là đi tham gia hôn lễ, nên Phó Kiến Văn không có mang theo trợ lý
Lên cao tốc rồi nhưng Phó Kiến Văn vẫn một mực nắm chặt tay Tố Tâm không có buông ra
Bên trong xe, gió nhẹ nhàng thổi vào khuôn mặt ửng đỏ của Tố Tâm, làm cho nhiệt độ trên gương mặt cô giảm đi một ít
Dù cho Phó Kiến Văn và Tố Tâm không ai nói chuyện với ai, nhưng bầu không khí đều giống như được nhiễm lên mùi vị ngọt ngào
Đã đến trạm thu phí thứ nhất, Phó Kiến Văn lái vào, xuống xe mua kẹo cao su cùng một số đồ ăn vặt cho Tố Tâm
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
Tố Tâm nói yêu anh!
Trong lòng Phó Kiến Văn như được lông vũ nhẹ nhàng phớt qua, rất ngứa, lại có mấy phần vui vẻ
Anh siết chặt bàn tay đang nắm điếu thuốc lá
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn xem mu bàn tay đang nổi đầy gân xanh của Phó Kiến Văn, lại ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá ném vào trong cái gạt tàn thuốc, đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tố Tâm, năm ngón tay luồn vào nhau, cùng cô nắm chặt lại
Phó Kiến Văn không muốn buông tay của Tố Tâm ra, anh chuyển hướng đèn xe về bên phải, trực tiếp đem xe chạy sát vào ven đường, dừng lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, hôn lên môi cô
Nơi này là khu vực cấm dừng xe!
Tố Tâm chỉ cảm thấy phía trước có camera quét qua hai lần, cô biết là vi phạm luật lệ giao thông rồi!
Cô muốn ngăn cản Phó Kiến Văn, nhưng toàn thân lại không có sức lực để đẩy anh ra!
Phó Kiến Văn càng hôn càng sâu, cánh môi đụng nhau liền cướp đi hết thảy nước bọt cùng không khí ở trong khoang miệng Tố Tâm, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, càn quét khoang miệng cô, khiến cho toàn thân cô đều nổi da gà
Phó Kiến Văn hôn mãnh liệt giống như là muốn đem Tố Tâm nuốt vào trong bụng mình
Bàn tay nhỏ của Tố Tâm gắt gao nắm chặt áo sơmi chỗ bả vai của Phó Kiến Văn, bị động chịu đựng, rồi lại liều mạng muốn đón nhận nụ hôn ấy
Một câu em yêu anh kia của Tố Tâm, khiến cho trái tim của Phó Kiến Văn cảm thấy ngọt ngào!
Hôn rất lâu, đại não Tố Tâm đã dần dần thiếu dưỡng khí, mãi về sau, rốt cuộc thì Phó Kiến Văn cũng chịu buông lỏng cánh môi của Tố Tâm ra
Tố Tâm thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt
Bên tai chính là hơi thở ồ ồ của Phó Kiến Văn, khiến cho từng trận rung cảm theo sống lưng của Tố Tâm chạy dọc lên đại não
Hôn đã kết thúc, nhưng Tố Tâm lại càng nắm chặt áo sơ mi của Phó Kiến Văn hơn, trong cổ họng cô tất cả đều là mùi vị cường thế của người đàn ông này
Mặt Tố Tâm đỏ chót, cô thở hổn hển mở miệng: "Vi phạm luật lệ giao thông rồi, làm sao bây giờ !"
"Về sau anh sẽ không hút thuốc nữa!" Phó Kiến Văn bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo, anh đã đưa ra một quyết định nhưng cũng rất quyết tâm, gương mặt anh kiên quyết, giọng nói còn lộ ra mấy phần trịnh trọng, "Vì muốn cùng em đi tới cuối cuộc đời, anh sẽ cai thuốc"
Không nghĩ tới Phó Kiến Văn sẽ dứt khoát đồng ý cai thuốc như vậy, viền mắt Tố Tâm dần dần nóng lên, cô gật gật đầu
"Đừng đứng ở chỗ này nữa, sẽ bị bắt " Tố Tâm ngượng ngùng nói
Rất nhanh, Phó Kiến Văn đã cho xe chạy tiếp
Từ thành phố A đến thành phố B lái xe cùng lắm khoảng hai giờ, lần này là đi tham gia hôn lễ, nên Phó Kiến Văn không có mang theo trợ lý
Lên cao tốc rồi nhưng Phó Kiến Văn vẫn một mực nắm chặt tay Tố Tâm không có buông ra
Bên trong xe, gió nhẹ nhàng thổi vào khuôn mặt ửng đỏ của Tố Tâm, làm cho nhiệt độ trên gương mặt cô giảm đi một ít
Dù cho Phó Kiến Văn và Tố Tâm không ai nói chuyện với ai, nhưng bầu không khí đều giống như được nhiễm lên mùi vị ngọt ngào
Đã đến trạm thu phí thứ nhất, Phó Kiến Văn lái vào, xuống xe mua kẹo cao su cùng một số đồ ăn vặt cho Tố Tâm
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *