Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476
Phó lão phu nhân đã nhạy bén phát hiện Phó Kiến Văn đang ẩn nhẫn tức giận, bà không nói thêm.
Phó lão phu nhân mím môi, gật đầu: "Ta cũng hi vọng như thế ..."
Ngón tay bà chỉ xuống kẹp tài liệu kia: "Kiến Văn, đây là toàn bộ tài sản riêng của ta, ta đều để lại cho con và Tố Tâm."
"Bà không cần làm như vậy, tập đoàn Khải Đức con nhất định sẽ lấy lại."
Phó Kiến Văn còn muốn nói thêm, nhưng lại không nói gì.
Đối với tập đoàn Khải Đức, Phó Kiến Văn đã bỏ ra quá nhiều, từ một tập đoàn tràn ngập nguy cơ phá sản tạo thành một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, sao Phó Kiến Văn có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác !
Không vì Phó lão phu nhân, thì Phó Kiến Văn cũng vì mình mà giữ lấy, việc này đối với anh rất quan trọng.
Phó Kiến Văn đem cái gạt tàn thuốc đặt ở trên bàn, một tay bỏ túi, tiếng nói lộ ra vẻ lạnh lùng: "Chuyện liên quan đến tập đoàn Khải đức bà không cần quan tâm, con nhất định sẽ lấy lại, bà hãy chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Còn về Tố Tâm, nếu như bà có thể yêu quý cô ấy cũng rất tốt, còn không thích cũng không sao, con cố gắng không muốn để cô ấy xuất hiện ở trước mặt ngoại cũng như mọi người! Không phải là vì Khải Đức, mà là vì con sợ ngoại cùng những người khác sẽ làm phiền tới cô ấy và can thiệp đến chuyện vợ chồng của chúng con, đây là lần cuối cùng, mong ngoại hiểu cho ..."
Phó lão phu nhân cười cười, nhưng đôi mắt đã ẩm ướt, bà nghe Phó Kiến Văn nói xong, tự nhiên cảm thấy có phần hâm mộ Tố Tâm.
Bà nhìn mình, đột nhiên thấy thật cô độc ...
"Ngày hôm trước ông ngoại con để thư kí Tống tới tìm ta, mang theo thư thỏa thuận ly hôn đến nói ... Tình yêu của ông ấy dành cho mẹ của Phó Thiên Tứ mới là thật lòng! Nói giữa ông ấy và ta đã không còn tình cảm, muốn ta đồng ý ly hôn ..."
Buồn cười nhất chính là, Phó Thanh Tuyền đã sống với bà gần cả một đời người, cũng đã đến cái tuổi gần đất xa trời, vậy mà đột nhiên lại nói cho bà ... là đã yêu người đàn bà khác, đúng là một chuyện nực cười.
Phó Thanh Tuyền đã sắp đến tuổi xuống lỗ, mới phát hiện người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, lại không phải là người vợ đã sống cùng ông ta gần cả đời người.
Đời này của Phó lão phu nhân, người ngoài nhìn qua tựa như rất thoải mái, nhưng thật ra lại rất cay đắng, từ trẻ đã mất đi con gái, sau đó lại mắc phải căn bệnh ung thư , bà là vì lưu luyến thứ tình cảm vợ chồng kia mà cố gắng chống đỡ, nhưng đến tuổi này rồi, chồng bà lại mang về một người con riêng!
Thân thể bà cũng từ từ uể oải, ngay cả thứ tình cảm vợ chồng mà bà luôn cho rằng là mãi mãi kia, cũng đã trở thành chuyện cười, đều xong rồi... Chỉ là bà vẫn chưa chịu chấp nhận sự thực này mà thôi.
Từ lúc Phó Thiên Tứ xuất hiện cho tới bây giờ, sự phẫn uất cùng hận ý trong lòng Phó lão phu nhân càng ngày càng tích tụ nhiều, không phải là bởi vì lòng dạ của bà nhỏ mọn, mà chính là khi bà từng bước từng bước lùi, Phó Thanh Tuyền lại từng bước từng bước tiến tới.
Đầu tiên là, có con riêng, Phó lão phu nhân chấp nhận tha thứ.
Sau đó là, đem con riêng về nuôi ở bên cạnh, Phó lão phu nhân cũng nhẫn nại.
Lại sau đó, đem mẹ của con riêng nuôi ở bên ngoài, Phó lão phu nhân đã quyết định đoạn tuyệt với Phó Thanh Tuyền.
Sau đó, lại là vọng tưởng đem tập đoàn Khải Đức giao cho người con riêng này.
Hiện tại, lại muốn để cho con riêng của mình được danh chính ngôn thuận theo pháp luật, cho nên đã ép Phó lão phu nhân ly hôn, để cưới mẹ của người con riêng kia.
Phó Thanh Tuyền từng bước từng bước ép Phó lão phu nhân đến đường cùng.
"Kiến Văn, trước khi ta chết ... Ta chỉ muốn nhìn thấy con lấy được lại tập đoàn Khải Đức, sau đó để người phụ nữ kia cùng con trai của bà ta không lấy được bất cứ thứ gì, chỉ cần như vậy, người phụ nữ kia nhất định sẽ không còn yêu một kẻ đã gần đất xa trời như Phó Thanh Tuyền nữa, con có thể nhân lúc ta còn sống! Giúp ta đạt được cái mục đích này không? Mà để đạt được mục đích này, con không thể thiếu sự giúp đỡ của Sở gia cùng với họ hàng thân thích của họ!"
Phó lão phu nhân nhìn về phía Phó Kiến Văn, bên trong màu mắt có thù hận: "Kiến Văn, chỉ cần không công bố chuyện kết hôn, đối với con và Tố Tâm đều không có tổn thất gì, nhưng lại có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện trước khi chết! không phải ta dùng thân phận bà ngoại đến ép con, nhưng ít ra ... Xin con hãy xem như ở trong cơ thể của mình cũng chảy dòng máu của con gái ta, có thể giúp ta được không ..."
Bên trong phòng làm việc CEO của tập đoàn Khải Đức, Phó Kiến Văn đang đứng dựa vào bàn làm việc, một tay bỏ túi, một tay mang theo điếu thuốc lá, thân thể kiên định đứng ở nơi đó, có vẻ cực kỳ kiên cường.
Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, khóe môi tràn ra khói trắng, tiếng nói trầm thấp: "Cách để Sở gia cùng thân thích của Sở gia giúp đỡ cũng không thể lấy được tập đoàn Khải Đức, sự giúp đỡ này cũng không được lâu dài! Huống chi ... cái gọi là giúp đỡ của Sở gia, cũng không phải dễ dàng như vậy, cho dù con có lấy Sở Tầm thì cũng vậy thôi. Thương nhân vẫn quan trọng lãi lỗ, trước đây bọn họ có thể giúp đỡ con, là bởi vì thấy con so với ông ngoại có ưu thế hơn, nhưng bây giờ Phó Thiên Tứ đã chuẩn bị kết hôn với con gái của Mục gia, tâm tư của Sở gia lại mờ ám không rõ, ngay cả lúc ngoại và Sở phu nhân đang thương lượng chuyện kết hôn của con với Sở Tầm, thì cha của Sở Tầm đã lén lút lui tới Mục gia nhiều lần, mà thời gian, lại trùng hợp với thời gian của thư kí Tống, ngoại cảm thấy đây là trùng hợp hay là cố ý !"
Đối với Sở gia, Phó Kiến Văn sớm đã có phòng bị, ở trong kế hoạch của Phó Kiến Văn ... Bản thân anh, đã không tính Sở gia là đồng minh với mình.
Môi mỏng của Phó lão phu nhân mím chặt, mím thành một đường thẳng, sống lưng hơi run rẩy, bà không tin Sở gia sẽ như thế ...
Nguyên nhân, Phó Kiến Văn cũng biết.
"Hôn nhân của con cùng Tố Tâm có công bố hay không, thì cũng là do con cùng Tố Tâm quyết định, sẽ không có liên quan gì đến tập đoàn Khải Đức ... Cũng không liên quan đến bất cứ người nào, hay bất cứ chuyện gì!" Phó Kiến Văn hít sâu một hơi thuốc lá, sau đó dập tắt trong gạt tàn thuốc.
Phó lão phu nhân mím môi, gật đầu: "Ta cũng hi vọng như thế ..."
Ngón tay bà chỉ xuống kẹp tài liệu kia: "Kiến Văn, đây là toàn bộ tài sản riêng của ta, ta đều để lại cho con và Tố Tâm."
"Bà không cần làm như vậy, tập đoàn Khải Đức con nhất định sẽ lấy lại."
Phó Kiến Văn còn muốn nói thêm, nhưng lại không nói gì.
Đối với tập đoàn Khải Đức, Phó Kiến Văn đã bỏ ra quá nhiều, từ một tập đoàn tràn ngập nguy cơ phá sản tạo thành một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, sao Phó Kiến Văn có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác !
Không vì Phó lão phu nhân, thì Phó Kiến Văn cũng vì mình mà giữ lấy, việc này đối với anh rất quan trọng.
Phó Kiến Văn đem cái gạt tàn thuốc đặt ở trên bàn, một tay bỏ túi, tiếng nói lộ ra vẻ lạnh lùng: "Chuyện liên quan đến tập đoàn Khải đức bà không cần quan tâm, con nhất định sẽ lấy lại, bà hãy chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Còn về Tố Tâm, nếu như bà có thể yêu quý cô ấy cũng rất tốt, còn không thích cũng không sao, con cố gắng không muốn để cô ấy xuất hiện ở trước mặt ngoại cũng như mọi người! Không phải là vì Khải Đức, mà là vì con sợ ngoại cùng những người khác sẽ làm phiền tới cô ấy và can thiệp đến chuyện vợ chồng của chúng con, đây là lần cuối cùng, mong ngoại hiểu cho ..."
Phó lão phu nhân cười cười, nhưng đôi mắt đã ẩm ướt, bà nghe Phó Kiến Văn nói xong, tự nhiên cảm thấy có phần hâm mộ Tố Tâm.
Bà nhìn mình, đột nhiên thấy thật cô độc ...
"Ngày hôm trước ông ngoại con để thư kí Tống tới tìm ta, mang theo thư thỏa thuận ly hôn đến nói ... Tình yêu của ông ấy dành cho mẹ của Phó Thiên Tứ mới là thật lòng! Nói giữa ông ấy và ta đã không còn tình cảm, muốn ta đồng ý ly hôn ..."
Buồn cười nhất chính là, Phó Thanh Tuyền đã sống với bà gần cả một đời người, cũng đã đến cái tuổi gần đất xa trời, vậy mà đột nhiên lại nói cho bà ... là đã yêu người đàn bà khác, đúng là một chuyện nực cười.
Phó Thanh Tuyền đã sắp đến tuổi xuống lỗ, mới phát hiện người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, lại không phải là người vợ đã sống cùng ông ta gần cả đời người.
Đời này của Phó lão phu nhân, người ngoài nhìn qua tựa như rất thoải mái, nhưng thật ra lại rất cay đắng, từ trẻ đã mất đi con gái, sau đó lại mắc phải căn bệnh ung thư , bà là vì lưu luyến thứ tình cảm vợ chồng kia mà cố gắng chống đỡ, nhưng đến tuổi này rồi, chồng bà lại mang về một người con riêng!
Thân thể bà cũng từ từ uể oải, ngay cả thứ tình cảm vợ chồng mà bà luôn cho rằng là mãi mãi kia, cũng đã trở thành chuyện cười, đều xong rồi... Chỉ là bà vẫn chưa chịu chấp nhận sự thực này mà thôi.
Từ lúc Phó Thiên Tứ xuất hiện cho tới bây giờ, sự phẫn uất cùng hận ý trong lòng Phó lão phu nhân càng ngày càng tích tụ nhiều, không phải là bởi vì lòng dạ của bà nhỏ mọn, mà chính là khi bà từng bước từng bước lùi, Phó Thanh Tuyền lại từng bước từng bước tiến tới.
Đầu tiên là, có con riêng, Phó lão phu nhân chấp nhận tha thứ.
Sau đó là, đem con riêng về nuôi ở bên cạnh, Phó lão phu nhân cũng nhẫn nại.
Lại sau đó, đem mẹ của con riêng nuôi ở bên ngoài, Phó lão phu nhân đã quyết định đoạn tuyệt với Phó Thanh Tuyền.
Sau đó, lại là vọng tưởng đem tập đoàn Khải Đức giao cho người con riêng này.
Hiện tại, lại muốn để cho con riêng của mình được danh chính ngôn thuận theo pháp luật, cho nên đã ép Phó lão phu nhân ly hôn, để cưới mẹ của người con riêng kia.
Phó Thanh Tuyền từng bước từng bước ép Phó lão phu nhân đến đường cùng.
"Kiến Văn, trước khi ta chết ... Ta chỉ muốn nhìn thấy con lấy được lại tập đoàn Khải Đức, sau đó để người phụ nữ kia cùng con trai của bà ta không lấy được bất cứ thứ gì, chỉ cần như vậy, người phụ nữ kia nhất định sẽ không còn yêu một kẻ đã gần đất xa trời như Phó Thanh Tuyền nữa, con có thể nhân lúc ta còn sống! Giúp ta đạt được cái mục đích này không? Mà để đạt được mục đích này, con không thể thiếu sự giúp đỡ của Sở gia cùng với họ hàng thân thích của họ!"
Phó lão phu nhân nhìn về phía Phó Kiến Văn, bên trong màu mắt có thù hận: "Kiến Văn, chỉ cần không công bố chuyện kết hôn, đối với con và Tố Tâm đều không có tổn thất gì, nhưng lại có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện trước khi chết! không phải ta dùng thân phận bà ngoại đến ép con, nhưng ít ra ... Xin con hãy xem như ở trong cơ thể của mình cũng chảy dòng máu của con gái ta, có thể giúp ta được không ..."
Bên trong phòng làm việc CEO của tập đoàn Khải Đức, Phó Kiến Văn đang đứng dựa vào bàn làm việc, một tay bỏ túi, một tay mang theo điếu thuốc lá, thân thể kiên định đứng ở nơi đó, có vẻ cực kỳ kiên cường.
Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, khóe môi tràn ra khói trắng, tiếng nói trầm thấp: "Cách để Sở gia cùng thân thích của Sở gia giúp đỡ cũng không thể lấy được tập đoàn Khải Đức, sự giúp đỡ này cũng không được lâu dài! Huống chi ... cái gọi là giúp đỡ của Sở gia, cũng không phải dễ dàng như vậy, cho dù con có lấy Sở Tầm thì cũng vậy thôi. Thương nhân vẫn quan trọng lãi lỗ, trước đây bọn họ có thể giúp đỡ con, là bởi vì thấy con so với ông ngoại có ưu thế hơn, nhưng bây giờ Phó Thiên Tứ đã chuẩn bị kết hôn với con gái của Mục gia, tâm tư của Sở gia lại mờ ám không rõ, ngay cả lúc ngoại và Sở phu nhân đang thương lượng chuyện kết hôn của con với Sở Tầm, thì cha của Sở Tầm đã lén lút lui tới Mục gia nhiều lần, mà thời gian, lại trùng hợp với thời gian của thư kí Tống, ngoại cảm thấy đây là trùng hợp hay là cố ý !"
Đối với Sở gia, Phó Kiến Văn sớm đã có phòng bị, ở trong kế hoạch của Phó Kiến Văn ... Bản thân anh, đã không tính Sở gia là đồng minh với mình.
Môi mỏng của Phó lão phu nhân mím chặt, mím thành một đường thẳng, sống lưng hơi run rẩy, bà không tin Sở gia sẽ như thế ...
Nguyên nhân, Phó Kiến Văn cũng biết.
"Hôn nhân của con cùng Tố Tâm có công bố hay không, thì cũng là do con cùng Tố Tâm quyết định, sẽ không có liên quan gì đến tập đoàn Khải Đức ... Cũng không liên quan đến bất cứ người nào, hay bất cứ chuyện gì!" Phó Kiến Văn hít sâu một hơi thuốc lá, sau đó dập tắt trong gạt tàn thuốc.