Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529: Phó Kiến Văn xuất hiện !
Nhưng Tố Tâm lại không có dừng lại, mà cứ như vậy kéo cửa phòng bệnh ra.
Tố Tâm vừa ra đến của thì gặp mẹ của Hứa Khai đang đứng sững ở cửa vào.
Sự việc trong điện thoại lần trước, Tố Tâm chưa quên, thân thể của cô cũng có chút căng thẳng.
Tố Tâm mở cửa ra, để cho mẹ của Hứa Khai đi vào trước ...
Nhưng mẹ của Hứa Khai lại cứ đứng ở cửa, ngăn cản đường đi của Tố Tâm, một bộ không có ý định tránh ra.
Sắc mặt của Tố Tâm đã trở nên khó coi, nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái mở miệng nói: "Bác Hứa, thật không tiện, ở đài truyền hình cháu còn có việc, cho nên phải đi trước, phiền bác nhường cháu ra một chút ạ !"
Vừa nãy Hứa Khai cùng Tố Tâm nói chuyện ở bên trong, mẹ của Hứa Khai đều nghe được, bà ngăn ở cửa vào, trong con ngươi rưng rưng chất vấn Tố Tâm: "Cháu thật sự độc ác như vậy ! Hứa Khai đều van cầu cháu như vậy, vậy mà, vậy mà ...!"
"Mẹ! Mẹ đừng như vậy, để Tố Tố đi đi ..." cổ họng Hứa Khai căng đau, ngay cả tiếng nói bên trong đều lộ ra mùi vị nghẹn ngào.
Hứa phu nhân nhìn xem Hứa Khai như vậy, tim như bị dao cắt, bà nắm lấy cổ tay Tố Tâm: "Tố Tâm, bác cũng coi như là nhìn cháu lớn lên từ nhỏ! Cháu yêu thích Hứa Khai như vậy! hiện tại Hứa Khai cũng thích cháu! Liệu có phải cháu lo lắng Hứa Khai sẽ bị mất đi thị lực cho nên sợ sệt ! Cháu đừng sợ Tố Tố ... Chỉ cần cháu cùng với Hứa Khai, mọi thứ của Hứa gia đều giao cho cháu cùng Hứa Khai, được không!"
Tố Tâm đã nói rõ như vậy rồi mà mẹ của Hứa Khai vẫn một mực chặn ở đây.
"Bác Hứa! Cháu đã kết hôn rồi ..." Tố Tâm chau mày, lời nói không chút khách khí, "lời nói này của bác nói ra có nghĩ đến phương diện đạo đức hay không ! Nếu người yêu của bác trai bị bệnh liên quan đến tính mạng, lẽ nào bác gái cũng sẽ đồng ý ly hôn để tác thành cho bọn họ sao !"
Nào có cái kiểu bức người khác ly hôn !
Cổ tay mới vừa rồi bị Hứa Khai dùng sức nắm qua vốn là rất đau, vào lúc này lại bị mẹ của anh dùng sức siết chặt, móng tay của bà đâm vào da thịt non nớt của Tố Tâm, đau đến nỗi khiến Tố Tâm hít vào một ngụm khí lạnh.
Tố Tâm tiếp tục nói: "Lần trước cháu cũng đã nói rất rõ ràng với bác rồi, cháu yêu chồng cháu, cháu cũng sẽ tuyệt đối không ly hôn cùng với chồng của mình, càng sẽ tuyệt đối không cùng với anh Hứa Khai! Bác gái, bác nói như vậy ... Chính là khiến cho cháu cùng anh Hứa Khai về sau không thể tiếp tục gặp mặt nữa!"
"Còn chưa kết thúc sao !"
Nghe tiếng, Tố Tâm ngẩng đầu, trong tầm mắt chính là thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn, anh mặc quần tây thẳng tắp, thân cao chân dài đứng ở sau lưng Hứa phu nhân, con mắt đen nháy đảo qua cổ tay của Tố Tâm, nơi bị mẹ của Hứa Khai gắt gao nắm, hai tay anh bỏ túi, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Kết thúc!"
Lời này của Tố Tâm chính là một lời hai ý nghĩa, khiến cho Hứa Khai không tự chủ được siết chặt nắm đấm.
Tố Tâm thừa dịp mẹ của Hứa Khai quay lại nhìn Phó Kiến Văn, cô nhanh chóng rút cổ tay của mình ra khỏi cổ tay của bà ...
Ngón tay dài nhỏ của Hứa phu nhân đã lưu lại một mảnh màu đỏ chói mắt trên cổ tay của Tố Tâm.
Trong phòng bệnh, Hứa Khai mặc một thân quần áo bệnh nhân đứng ở nơi đó, nhìn qua Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa, cắn chặt quai hàm.
Tố Tâm vừa ra đến của thì gặp mẹ của Hứa Khai đang đứng sững ở cửa vào.
Sự việc trong điện thoại lần trước, Tố Tâm chưa quên, thân thể của cô cũng có chút căng thẳng.
Tố Tâm mở cửa ra, để cho mẹ của Hứa Khai đi vào trước ...
Nhưng mẹ của Hứa Khai lại cứ đứng ở cửa, ngăn cản đường đi của Tố Tâm, một bộ không có ý định tránh ra.
Sắc mặt của Tố Tâm đã trở nên khó coi, nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái mở miệng nói: "Bác Hứa, thật không tiện, ở đài truyền hình cháu còn có việc, cho nên phải đi trước, phiền bác nhường cháu ra một chút ạ !"
Vừa nãy Hứa Khai cùng Tố Tâm nói chuyện ở bên trong, mẹ của Hứa Khai đều nghe được, bà ngăn ở cửa vào, trong con ngươi rưng rưng chất vấn Tố Tâm: "Cháu thật sự độc ác như vậy ! Hứa Khai đều van cầu cháu như vậy, vậy mà, vậy mà ...!"
"Mẹ! Mẹ đừng như vậy, để Tố Tố đi đi ..." cổ họng Hứa Khai căng đau, ngay cả tiếng nói bên trong đều lộ ra mùi vị nghẹn ngào.
Hứa phu nhân nhìn xem Hứa Khai như vậy, tim như bị dao cắt, bà nắm lấy cổ tay Tố Tâm: "Tố Tâm, bác cũng coi như là nhìn cháu lớn lên từ nhỏ! Cháu yêu thích Hứa Khai như vậy! hiện tại Hứa Khai cũng thích cháu! Liệu có phải cháu lo lắng Hứa Khai sẽ bị mất đi thị lực cho nên sợ sệt ! Cháu đừng sợ Tố Tố ... Chỉ cần cháu cùng với Hứa Khai, mọi thứ của Hứa gia đều giao cho cháu cùng Hứa Khai, được không!"
Tố Tâm đã nói rõ như vậy rồi mà mẹ của Hứa Khai vẫn một mực chặn ở đây.
"Bác Hứa! Cháu đã kết hôn rồi ..." Tố Tâm chau mày, lời nói không chút khách khí, "lời nói này của bác nói ra có nghĩ đến phương diện đạo đức hay không ! Nếu người yêu của bác trai bị bệnh liên quan đến tính mạng, lẽ nào bác gái cũng sẽ đồng ý ly hôn để tác thành cho bọn họ sao !"
Nào có cái kiểu bức người khác ly hôn !
Cổ tay mới vừa rồi bị Hứa Khai dùng sức nắm qua vốn là rất đau, vào lúc này lại bị mẹ của anh dùng sức siết chặt, móng tay của bà đâm vào da thịt non nớt của Tố Tâm, đau đến nỗi khiến Tố Tâm hít vào một ngụm khí lạnh.
Tố Tâm tiếp tục nói: "Lần trước cháu cũng đã nói rất rõ ràng với bác rồi, cháu yêu chồng cháu, cháu cũng sẽ tuyệt đối không ly hôn cùng với chồng của mình, càng sẽ tuyệt đối không cùng với anh Hứa Khai! Bác gái, bác nói như vậy ... Chính là khiến cho cháu cùng anh Hứa Khai về sau không thể tiếp tục gặp mặt nữa!"
"Còn chưa kết thúc sao !"
Nghe tiếng, Tố Tâm ngẩng đầu, trong tầm mắt chính là thân ảnh cao lớn của Phó Kiến Văn, anh mặc quần tây thẳng tắp, thân cao chân dài đứng ở sau lưng Hứa phu nhân, con mắt đen nháy đảo qua cổ tay của Tố Tâm, nơi bị mẹ của Hứa Khai gắt gao nắm, hai tay anh bỏ túi, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Kết thúc!"
Lời này của Tố Tâm chính là một lời hai ý nghĩa, khiến cho Hứa Khai không tự chủ được siết chặt nắm đấm.
Tố Tâm thừa dịp mẹ của Hứa Khai quay lại nhìn Phó Kiến Văn, cô nhanh chóng rút cổ tay của mình ra khỏi cổ tay của bà ...
Ngón tay dài nhỏ của Hứa phu nhân đã lưu lại một mảnh màu đỏ chói mắt trên cổ tay của Tố Tâm.
Trong phòng bệnh, Hứa Khai mặc một thân quần áo bệnh nhân đứng ở nơi đó, nhìn qua Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa, cắn chặt quai hàm.