Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-63.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 63: Bụng của em đã bán đứng em rồi
Này có được tính là vừa đấm vừa xoa không! Tố Tâm thầm oán.
"Tôi không đói ..." Tố Tâm nổi giận.
Hôm nay từ chỗ Phó Kiến Văn trở về, Tố Tâm chỉ uống một chút sữa bò rồi ngủ thẳng đến ban nãy, kỳ thực bụng đã sắp dán vào lưng rồi.
"Bụng của em đã bán đứng em rồi."
Phó Kiến Văn nói xong, đem điếu thuốc lá đưa đến khóe miệng ngậm vào, cầm lấy âu phục ở trên ghế sô pha mặc lên, vừa vặn che kín chỗ áo sơmi bị Tố Tâm làm bẩn.
Phó Kiến Văn mặc xong áo khoác, dáng người thẳng tắp, một bộ áo mũ chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh như nước, thật giống như vừa nãy hùng hổ doạ người không phải anh mà là người khác.
Phó Kiến Văn tiếng nói thành thục, trầm thấp bên trong mang theo cảm giác quyền uy, khiến người khác không thể cãi lời, cho dù trong lòng Tố Tâm đang mâu thuẫn.
Tố Tâm đứng không nổi, nhưng vẫn cố tỏ ra ngoan cường.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá trên khoé môi dời đi: "Bản hộ khẩu của em còn ở nhà tôi, ăn cơm xong... Tôi sẽ đưa em đi lấy."
Tố Tâm nghe nói như thế, trong nháy mắt nội tâm cảnh giác, một bộ dáng dấp như Phó Kiến Văn là địch.
"Sợ tôi sao!" Phó Kiến Văn hỏi.
"Không có!" Tố Tâm miễn cưỡng mở miệng.
"Bản hộ khẩu cũng không cần nữa sao?" Phó Kiến Văn ung dung thong thả hỏi, tiếng nói nhàn nhạt.
Tố Tâm trầm mặc, hộ khẩu vốn là của Tố gia, cô làm sao có khả năng không cần !
Cô giơ tay đem tóc mai vén ra sau tai, buông thõng con mắt không dám nhìn thẳng Phó Kiến Văn:"Hôm nào ban ngày tôi tới lấy sau, Hôm nay trời muộn quá rồi, sáng sớm ngày mai bốn giờ tôi còn phải đến đài truyền hình."
Tố Tâm điều chỉnh tâm tình sau đó nói, cảm giác khóc đến nơi rồi.
Nhìn thấy Tố Tâm viền mắt hồng hồng, Phó Kiến Văn từ trong túi tiền lấy điện thoại ra bấm, gọi cho trợ lý của anh, nói tên khu trung cư nơi Tố Tâm ở, sau đó lại hỏi cô: "Em có kiêng ăn gì không !"
Tố Tâm nhất thời không kịp phản ứng, lắc đầu.
Phản ứng được, thì Phó Kiến Văn cùng đầu bên kia điện thoại đã nói xong rồi.
Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm: "Em đi tắm trước đi, sau mười lăm phút nữa người của tôi sẽ đem đồ ăn đến cho em."
Thấy Phó Kiến Văn muốn đi ra ngoài, Tố Tâm nghiêng người tránh ra.
"Không cần làm phiền, tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ ..." Tố Tâm trầm trầm nói, bởi vì ý tốt của Phó Kiến Văn, lời nói của cô có chút khách khí.
Phó Kiến Văn một bộ an nhàn, đem điếu thuốc lá dụi tắt ở trên bàn sau đó cầm chén nước uống, hỏi: "Cần tôi ở nơi này nhìn em ăn !"
Nghe nói như thế, Tố Tâm mặt oanh một chút đỏ hơn.
Lời này có phần chêu ngươi cô, nhưng lời nói của anh vẫn trịnh trọng như thế, như là cô còn chối nữa, anh sẽ không trở về.
Khoé môi Tố Tâm giật giật, ngăn chặn nội tâm quẫn bách cùng khó chịu, làm bộ bình tĩnh với Phó Kiến Văn, mở miệng: "Không cần."
Điện thoại trong túi Phó Kiến Văn lần nữa vang lên, anh bắt máy, sải bước đi ra ngoài.
Tố Tâm nghe ngữ khí tùy ý của anh, có thể thấy là vừa nãy anh từ bữa tiệc rời đi không báo trước.
Ở chung cùng Tố Tâm, Phó Kiến Văn có chừng mực, không lại cùng cô nhiều lời, nhấc chân rời đi.
...
Phó Kiến Văn từ trên lầu đi xuống, đứng ở bên cạnh xe, điện thoại còn chưa cắt đứt.
"Lão Phó cậu như vậy thật chán nha, nói ra nhận cú điện thoại ... người liền không thấy tăm hơi!" Đường Tranh thanh âm hàm tiếu, "Cậu không phải là đi tới chỗ Tố tiểu thư đó chứ !"
Phó Kiến Văn mở cửa xe ngồi vào vị trí kế bên tài xế, lại lấy thêm một điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa bỏ vào bên trong hộp.
"Đau đầu, đi về trước ngủ."
Nói xong, Phó Kiến Văn mang theo điếu thuốc lá ấn ấn mi tâm, suy nghĩ một chút, hốc mắt lõm sâu, mi mắt nhăn nheo thập phần thâm thúy.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Cả đời chỉ yêu em - Chương 63: Bụng của em đã bán đứng em rồi
Này có được tính là vừa đấm vừa xoa không! Tố Tâm thầm oán.
"Tôi không đói ..." Tố Tâm nổi giận.
Hôm nay từ chỗ Phó Kiến Văn trở về, Tố Tâm chỉ uống một chút sữa bò rồi ngủ thẳng đến ban nãy, kỳ thực bụng đã sắp dán vào lưng rồi.
"Bụng của em đã bán đứng em rồi."
Phó Kiến Văn nói xong, đem điếu thuốc lá đưa đến khóe miệng ngậm vào, cầm lấy âu phục ở trên ghế sô pha mặc lên, vừa vặn che kín chỗ áo sơmi bị Tố Tâm làm bẩn.
Phó Kiến Văn mặc xong áo khoác, dáng người thẳng tắp, một bộ áo mũ chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh như nước, thật giống như vừa nãy hùng hổ doạ người không phải anh mà là người khác.
Phó Kiến Văn tiếng nói thành thục, trầm thấp bên trong mang theo cảm giác quyền uy, khiến người khác không thể cãi lời, cho dù trong lòng Tố Tâm đang mâu thuẫn.
Tố Tâm đứng không nổi, nhưng vẫn cố tỏ ra ngoan cường.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá trên khoé môi dời đi: "Bản hộ khẩu của em còn ở nhà tôi, ăn cơm xong... Tôi sẽ đưa em đi lấy."
Tố Tâm nghe nói như thế, trong nháy mắt nội tâm cảnh giác, một bộ dáng dấp như Phó Kiến Văn là địch.
"Sợ tôi sao!" Phó Kiến Văn hỏi.
"Không có!" Tố Tâm miễn cưỡng mở miệng.
"Bản hộ khẩu cũng không cần nữa sao?" Phó Kiến Văn ung dung thong thả hỏi, tiếng nói nhàn nhạt.
Tố Tâm trầm mặc, hộ khẩu vốn là của Tố gia, cô làm sao có khả năng không cần !
Cô giơ tay đem tóc mai vén ra sau tai, buông thõng con mắt không dám nhìn thẳng Phó Kiến Văn:"Hôm nào ban ngày tôi tới lấy sau, Hôm nay trời muộn quá rồi, sáng sớm ngày mai bốn giờ tôi còn phải đến đài truyền hình."
Tố Tâm điều chỉnh tâm tình sau đó nói, cảm giác khóc đến nơi rồi.
Nhìn thấy Tố Tâm viền mắt hồng hồng, Phó Kiến Văn từ trong túi tiền lấy điện thoại ra bấm, gọi cho trợ lý của anh, nói tên khu trung cư nơi Tố Tâm ở, sau đó lại hỏi cô: "Em có kiêng ăn gì không !"
Tố Tâm nhất thời không kịp phản ứng, lắc đầu.
Phản ứng được, thì Phó Kiến Văn cùng đầu bên kia điện thoại đã nói xong rồi.
Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm: "Em đi tắm trước đi, sau mười lăm phút nữa người của tôi sẽ đem đồ ăn đến cho em."
Thấy Phó Kiến Văn muốn đi ra ngoài, Tố Tâm nghiêng người tránh ra.
"Không cần làm phiền, tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ ..." Tố Tâm trầm trầm nói, bởi vì ý tốt của Phó Kiến Văn, lời nói của cô có chút khách khí.
Phó Kiến Văn một bộ an nhàn, đem điếu thuốc lá dụi tắt ở trên bàn sau đó cầm chén nước uống, hỏi: "Cần tôi ở nơi này nhìn em ăn !"
Nghe nói như thế, Tố Tâm mặt oanh một chút đỏ hơn.
Lời này có phần chêu ngươi cô, nhưng lời nói của anh vẫn trịnh trọng như thế, như là cô còn chối nữa, anh sẽ không trở về.
Khoé môi Tố Tâm giật giật, ngăn chặn nội tâm quẫn bách cùng khó chịu, làm bộ bình tĩnh với Phó Kiến Văn, mở miệng: "Không cần."
Điện thoại trong túi Phó Kiến Văn lần nữa vang lên, anh bắt máy, sải bước đi ra ngoài.
Tố Tâm nghe ngữ khí tùy ý của anh, có thể thấy là vừa nãy anh từ bữa tiệc rời đi không báo trước.
Ở chung cùng Tố Tâm, Phó Kiến Văn có chừng mực, không lại cùng cô nhiều lời, nhấc chân rời đi.
...
Phó Kiến Văn từ trên lầu đi xuống, đứng ở bên cạnh xe, điện thoại còn chưa cắt đứt.
"Lão Phó cậu như vậy thật chán nha, nói ra nhận cú điện thoại ... người liền không thấy tăm hơi!" Đường Tranh thanh âm hàm tiếu, "Cậu không phải là đi tới chỗ Tố tiểu thư đó chứ !"
Phó Kiến Văn mở cửa xe ngồi vào vị trí kế bên tài xế, lại lấy thêm một điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa bỏ vào bên trong hộp.
"Đau đầu, đi về trước ngủ."
Nói xong, Phó Kiến Văn mang theo điếu thuốc lá ấn ấn mi tâm, suy nghĩ một chút, hốc mắt lõm sâu, mi mắt nhăn nheo thập phần thâm thúy.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!