Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586: Có phải em đã gây hoạ!
Phó Thanh Tuyền ôm ngực, môi phát tím, nếu không phải mẹ của Phó Thiên Tứ ôm hông của ông ta, sợ là vào lúc này ông ta đã ngã trên mặt đất.
"Chủ tịch!" Thư ký Tống bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng vọt tới ...
Trong lúc nhất thời, trang viên của Phó gia loạn tung lên.
Người hầu chen chúc nhau đi vào đỡ lấy Phó Thanh Tuyền, thư ký Tống vội vã hô người gọi tài xế chuẩn bị xe đi bệnh viện.
Mẹ của Phó Thiên Tứ cũng bị dọa phát sợ, ôm Phó Thanh Tuyền không buông tay, gọi Phó Thanh Tuyền liên tục.
Hiện tại Phó Thanh Tuyền vẫn chưa có ly hôn cùng vợ của ông ta, cũng không có lĩnh chứng cùng bà ta ... Thân phận của Phó Thiên Tứ vẫn không được bày ra ngoài ánh sáng, Phó Thanh Tuyền nhất định không thể có chuyện gì!
Phó Thiên Tứ cũng bị sợ đến choáng váng, thẳng tắp đứng yên ở nơi đó, cũng quên mất mới vừa rồi bị Phó Thanh Tuyền đánh đau đến khóc lóc.
Thư ký Tống không để ý tới Phó Kiến Văn vừa qua đến, một câu còn chưa kịp nói với Phó Kiến Văn, luống cuống tay chân cõng lấy Phó Thanh Tuyền chạy ra bên ngoài.
Mẹ của Phó Thiên Tứ đỡ Phó Thanh Tuyền đang nằm nhoài ở trên lưng thư ký Tống, đem người đưa lên xe, nhớ tới Phó Kiến Văn cùng Phó Thiên Tứ còn đang ở trong trang viên của Phó gia, bà ta nhẫn nhịn cắn răng, căn dặn thư ký Tống chăm sóc cho Phó Thanh Tuyền, sau đó bà ta đi vào ...
Thư ký Tống định nói cái gì đó, nhưng đã bị mẹ của Phó Thiên Tứ nói trước: "Phó Kiến Văn vẫn đang ở đây, Thiên Tứ ở cùng với cậu ta tôi không yên lòng."
Thư ký Tống hiểu ý gật gật đầu, ngồi vào ghế sau, dặn dò tài xế lái xe.
...
Mẹ của Phó Thiên Tứ điều chỉnh tốt tâm tình, lau đi nước mắt, sửa lại quần áo của mình một chút, nhẫn nhịn sống lưng đau đớn, giả bộ ung dung quý phái, sai bảo người hầu đi dọn đống bừa bộn bên trong.
Người hầu vừa nghe tiếng, tất cả đều chuyển động.
Gió đêm thật lạnh, xuyên thấu qua lớp áo mỏng của bà ta, lạnh đến mức khiến bà ta nổi lên một tầng da gà.
Bà ta cảm giác bầu trời hôm nay âm u đến nỗi ngay cả một ngôi sao đều không có, cũng không biết có phải là ảo giác của bà ta hay không.
Me của Phó Thiên Tứ bình tĩnh lại, đem bên tóc rối khép tại sau tai, sau khi đi vào còn phải đối mặt với Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn bất quá cũng chỉ chừng trên dưới 30 tuổi, nhưng khí thế trên người lại trầm ổn đến mức khiến cho người đối diện phải cảm thấy áp lực.
Bên trong, Phó Thiên Tứ không nghĩ tới sẽ bức Phó Thanh Tuyền tức thành cái dạng kia, nội tâm của Phó Thiên Tứ cũng bắt đầu sợ hãi.
Dù sao, những năm này Phó Thanh Tuyền cưng chiều Phó Thiên Tứ là sự thật, trong lòng Phó Thiên Tứ không hoàn toàn là không có Phó Thanh Tuyền.
"Chuyện này... Lần này nên làm gì !" Phó Thiên Tứ theo bản năng quay đầu lại hỏi Phó Kiến Văn, "Có phải em đã gây họa hay không !"
Mẹ của Phó Thiên Tứ mím môi sửa sang xong mái tóc rồi từ ngoài cửa đi vào, thấy sắc mặt Phó Thiên Tứ trắng bệch đang hỏi Phó Kiến Văn cái gì đó, đáy mắt bà ta trở nên âm trầm.
"Chủ tịch!" Thư ký Tống bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng vọt tới ...
Trong lúc nhất thời, trang viên của Phó gia loạn tung lên.
Người hầu chen chúc nhau đi vào đỡ lấy Phó Thanh Tuyền, thư ký Tống vội vã hô người gọi tài xế chuẩn bị xe đi bệnh viện.
Mẹ của Phó Thiên Tứ cũng bị dọa phát sợ, ôm Phó Thanh Tuyền không buông tay, gọi Phó Thanh Tuyền liên tục.
Hiện tại Phó Thanh Tuyền vẫn chưa có ly hôn cùng vợ của ông ta, cũng không có lĩnh chứng cùng bà ta ... Thân phận của Phó Thiên Tứ vẫn không được bày ra ngoài ánh sáng, Phó Thanh Tuyền nhất định không thể có chuyện gì!
Phó Thiên Tứ cũng bị sợ đến choáng váng, thẳng tắp đứng yên ở nơi đó, cũng quên mất mới vừa rồi bị Phó Thanh Tuyền đánh đau đến khóc lóc.
Thư ký Tống không để ý tới Phó Kiến Văn vừa qua đến, một câu còn chưa kịp nói với Phó Kiến Văn, luống cuống tay chân cõng lấy Phó Thanh Tuyền chạy ra bên ngoài.
Mẹ của Phó Thiên Tứ đỡ Phó Thanh Tuyền đang nằm nhoài ở trên lưng thư ký Tống, đem người đưa lên xe, nhớ tới Phó Kiến Văn cùng Phó Thiên Tứ còn đang ở trong trang viên của Phó gia, bà ta nhẫn nhịn cắn răng, căn dặn thư ký Tống chăm sóc cho Phó Thanh Tuyền, sau đó bà ta đi vào ...
Thư ký Tống định nói cái gì đó, nhưng đã bị mẹ của Phó Thiên Tứ nói trước: "Phó Kiến Văn vẫn đang ở đây, Thiên Tứ ở cùng với cậu ta tôi không yên lòng."
Thư ký Tống hiểu ý gật gật đầu, ngồi vào ghế sau, dặn dò tài xế lái xe.
...
Mẹ của Phó Thiên Tứ điều chỉnh tốt tâm tình, lau đi nước mắt, sửa lại quần áo của mình một chút, nhẫn nhịn sống lưng đau đớn, giả bộ ung dung quý phái, sai bảo người hầu đi dọn đống bừa bộn bên trong.
Người hầu vừa nghe tiếng, tất cả đều chuyển động.
Gió đêm thật lạnh, xuyên thấu qua lớp áo mỏng của bà ta, lạnh đến mức khiến bà ta nổi lên một tầng da gà.
Bà ta cảm giác bầu trời hôm nay âm u đến nỗi ngay cả một ngôi sao đều không có, cũng không biết có phải là ảo giác của bà ta hay không.
Me của Phó Thiên Tứ bình tĩnh lại, đem bên tóc rối khép tại sau tai, sau khi đi vào còn phải đối mặt với Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn bất quá cũng chỉ chừng trên dưới 30 tuổi, nhưng khí thế trên người lại trầm ổn đến mức khiến cho người đối diện phải cảm thấy áp lực.
Bên trong, Phó Thiên Tứ không nghĩ tới sẽ bức Phó Thanh Tuyền tức thành cái dạng kia, nội tâm của Phó Thiên Tứ cũng bắt đầu sợ hãi.
Dù sao, những năm này Phó Thanh Tuyền cưng chiều Phó Thiên Tứ là sự thật, trong lòng Phó Thiên Tứ không hoàn toàn là không có Phó Thanh Tuyền.
"Chuyện này... Lần này nên làm gì !" Phó Thiên Tứ theo bản năng quay đầu lại hỏi Phó Kiến Văn, "Có phải em đã gây họa hay không !"
Mẹ của Phó Thiên Tứ mím môi sửa sang xong mái tóc rồi từ ngoài cửa đi vào, thấy sắc mặt Phó Thiên Tứ trắng bệch đang hỏi Phó Kiến Văn cái gì đó, đáy mắt bà ta trở nên âm trầm.