Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-84.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 84: Tố Nguyên cùng Lương Mộ Lan đều biết!
Tố Tâm từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm ...
Thành Phố A tấp nập, ngựa xe đi lại như nước, ánh đèn mê ly loang lổ ở trong hơi nước mông lung, khiến cả thành phố A về đêm óng ánh khắp nơi.
Nước mưa loang lổ trong suốt rơi trên cửa sổ thủy tinh, phản chiếu hình ảnh Tố Tâm đang cau mày suy nghĩ.
"Kinggg konggg—— "
Nghe được tiếng chuông cửa, Tố Tâm hoàn hồn đem khăn choàng khoác lên cổ đứng dậy đi mở cửa.
Nhớ tới lời nói của Phó Kiến Văn khi trước, lần này Tố Tâm không có trực tiếp mở cửa, cô khoác thêm một chiếc áo khoác, theo mắt mèo nhìn ra phía ngoài cửa.
Tố Nguyên thân ảnh cao lớn đứng ở trước cửa, âu phục phẳng phiu, nắm trong tay túi sách hôm nay cô để quên tại bệnh viện.
Hàng xóm sát vách tăng ca trở về nhìn thấy cửa nhà Tố Tâm có một người đàn ông, không khỏi hướng mắt nhìn ...
Tố Nguyên chạc ba mươi tuổi, ngoại trừ nho nhã, trên người còn có mùi vị của một người đàn ông thành công, vô cùng chững chạc.
Dù cho lúc này âu phục của Tố Nguyên không được chỉnh tề, vạt áo âu phục mở rộng ra, cũng không có đeo cà vạt, cổ áo tùy ý mở ra mấy cúc. Người hàng xóm đoán, nhất định Tố Nguyên là người có chức có quyền.
Có chức có quyền... Trên người đều toả ra uy thế bức người, không cần nói gì, lặng yên cũng khiến cho người khác cảm thấy áp lực.
Lại thấy trong tay Tố Nguyên cầm một chiếc túi sách của phụ nữ, vị kia hàng xóm không khỏi bĩu môi, chính là người có chức có quyền đều có bồ nhí, làm cho người khác trông thấy không khỏi tưởng tượng ra vô số hình ảnh.
Không thấy ai ra mở cửa, Tố Nguyên giơ tay lần nữa đè xuống chuông cửa.
Vị hàng xóm lấy chìa khoá ra mở cửa, quay đầu mắt nhìn thẳng về phía Tố Nguyên, chỉ thấy khuôn mặt góc cạnh cùng kiên nghị của anh, mang theo vài phần lạnh lùng, trái tim kịch liệt nhảy lên mấy lần.
Tố Nguyên, CEO tập đoàn Tố Thị, cô từng đọc tạp chí thấy qua hình ảnh của anh, nhìn thấy Tố Nguyên anh tuấn nho nhã lại tràn ngập mùi vị đàn ông khiến cô ta không khỏi ảo tưởng.
Thấy Tố Nguyên lông mày cao thẳng, ánh mắt thâm thuý liếc nhìn về phía mình, mặt cô ta đỏ bừng một mảng, tự nhận mình tướng mạo cũng rất xinh đẹp, đang do dự có không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, thì Tố Tâm đã mở cửa.
"Anh ..."
Ở mắt mèo bên trong nhìn thấy Tố Nguyên đang cầm túi sách của mình, Tố Tâm nhìn thấy liền kêu một tiếng.
Tố Nguyên nhìn Tố Tâm, tóc dài ẩm ướt của cô được vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn cùng chiếc cằm nhỏ nhẵn nhụi, khí chất thanh tú, lộ ra mấy phần dịu dàng, màu mắt sâu hơn mấy phần.
"Túi xách của em hôm nay để quên ở bệnh viện, mẹ bảo anh đưa tới cho em, thuận tiện có mấy câu muốn nói với em ..." Tố Nguyên thanh tuyến thâm trầm thuần hậu mang theo mấy phần khàn khàn, ngồi ở vị trí cao đã lâu, mùi vị có chút lãnh đạo.
Tố Tâm hôm nay túi xách đều không cầm liền rời đi,Tố Nguyên cùng Lương Mộ Lan biết ... Tố Tâm nhất định là đã nghe được lời nói của Tố Nhiên lúc náo loạn không biết lựa lời nói ra những câu nói kia, , cho nên mới lựa chọn yên lặng rời đi.
Cô mím mím môi, tránh ra khỏi cửa, mời Tố Nguyên đi vào.
Đây là lần đầu tiên Tố Nguyên đặt chân vào phòng của Tố Tâm thuê, không lớn nhưng rất sạch sẽ, rất ấm áp, tràn đầy mùi vị của cô, rất thoải mái.
Thấy Tố Nguyên tiện tay đem túi của cô đặt ở trên tủ giày, lại không có gấp đi vào, Tố Tâm nói: "chỗ này của em không có dép thích hợp, anh cứ như vậy vào đi..."
Tố Tâm đi vào nhà bếp, một bên hỏi: "Anh uống trà hay là uống nước lọc !"
Tố Nguyên nhấc chân, giày da sáng sủa sạch sẽ đạp lên sàn nhà không một chút bụi của Tố Tâm, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của cô, mở miệng: "Nước lọc là được rồi."
Cả đời chỉ yêu em - Chương 84: Tố Nguyên cùng Lương Mộ Lan đều biết!
Tố Tâm từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm ...
Thành Phố A tấp nập, ngựa xe đi lại như nước, ánh đèn mê ly loang lổ ở trong hơi nước mông lung, khiến cả thành phố A về đêm óng ánh khắp nơi.
Nước mưa loang lổ trong suốt rơi trên cửa sổ thủy tinh, phản chiếu hình ảnh Tố Tâm đang cau mày suy nghĩ.
"Kinggg konggg—— "
Nghe được tiếng chuông cửa, Tố Tâm hoàn hồn đem khăn choàng khoác lên cổ đứng dậy đi mở cửa.
Nhớ tới lời nói của Phó Kiến Văn khi trước, lần này Tố Tâm không có trực tiếp mở cửa, cô khoác thêm một chiếc áo khoác, theo mắt mèo nhìn ra phía ngoài cửa.
Tố Nguyên thân ảnh cao lớn đứng ở trước cửa, âu phục phẳng phiu, nắm trong tay túi sách hôm nay cô để quên tại bệnh viện.
Hàng xóm sát vách tăng ca trở về nhìn thấy cửa nhà Tố Tâm có một người đàn ông, không khỏi hướng mắt nhìn ...
Tố Nguyên chạc ba mươi tuổi, ngoại trừ nho nhã, trên người còn có mùi vị của một người đàn ông thành công, vô cùng chững chạc.
Dù cho lúc này âu phục của Tố Nguyên không được chỉnh tề, vạt áo âu phục mở rộng ra, cũng không có đeo cà vạt, cổ áo tùy ý mở ra mấy cúc. Người hàng xóm đoán, nhất định Tố Nguyên là người có chức có quyền.
Có chức có quyền... Trên người đều toả ra uy thế bức người, không cần nói gì, lặng yên cũng khiến cho người khác cảm thấy áp lực.
Lại thấy trong tay Tố Nguyên cầm một chiếc túi sách của phụ nữ, vị kia hàng xóm không khỏi bĩu môi, chính là người có chức có quyền đều có bồ nhí, làm cho người khác trông thấy không khỏi tưởng tượng ra vô số hình ảnh.
Không thấy ai ra mở cửa, Tố Nguyên giơ tay lần nữa đè xuống chuông cửa.
Vị hàng xóm lấy chìa khoá ra mở cửa, quay đầu mắt nhìn thẳng về phía Tố Nguyên, chỉ thấy khuôn mặt góc cạnh cùng kiên nghị của anh, mang theo vài phần lạnh lùng, trái tim kịch liệt nhảy lên mấy lần.
Tố Nguyên, CEO tập đoàn Tố Thị, cô từng đọc tạp chí thấy qua hình ảnh của anh, nhìn thấy Tố Nguyên anh tuấn nho nhã lại tràn ngập mùi vị đàn ông khiến cô ta không khỏi ảo tưởng.
Thấy Tố Nguyên lông mày cao thẳng, ánh mắt thâm thuý liếc nhìn về phía mình, mặt cô ta đỏ bừng một mảng, tự nhận mình tướng mạo cũng rất xinh đẹp, đang do dự có không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, thì Tố Tâm đã mở cửa.
"Anh ..."
Ở mắt mèo bên trong nhìn thấy Tố Nguyên đang cầm túi sách của mình, Tố Tâm nhìn thấy liền kêu một tiếng.
Tố Nguyên nhìn Tố Tâm, tóc dài ẩm ướt của cô được vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn cùng chiếc cằm nhỏ nhẵn nhụi, khí chất thanh tú, lộ ra mấy phần dịu dàng, màu mắt sâu hơn mấy phần.
"Túi xách của em hôm nay để quên ở bệnh viện, mẹ bảo anh đưa tới cho em, thuận tiện có mấy câu muốn nói với em ..." Tố Nguyên thanh tuyến thâm trầm thuần hậu mang theo mấy phần khàn khàn, ngồi ở vị trí cao đã lâu, mùi vị có chút lãnh đạo.
Tố Tâm hôm nay túi xách đều không cầm liền rời đi,Tố Nguyên cùng Lương Mộ Lan biết ... Tố Tâm nhất định là đã nghe được lời nói của Tố Nhiên lúc náo loạn không biết lựa lời nói ra những câu nói kia, , cho nên mới lựa chọn yên lặng rời đi.
Cô mím mím môi, tránh ra khỏi cửa, mời Tố Nguyên đi vào.
Đây là lần đầu tiên Tố Nguyên đặt chân vào phòng của Tố Tâm thuê, không lớn nhưng rất sạch sẽ, rất ấm áp, tràn đầy mùi vị của cô, rất thoải mái.
Thấy Tố Nguyên tiện tay đem túi của cô đặt ở trên tủ giày, lại không có gấp đi vào, Tố Tâm nói: "chỗ này của em không có dép thích hợp, anh cứ như vậy vào đi..."
Tố Tâm đi vào nhà bếp, một bên hỏi: "Anh uống trà hay là uống nước lọc !"
Tố Nguyên nhấc chân, giày da sáng sủa sạch sẽ đạp lên sàn nhà không một chút bụi của Tố Tâm, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của cô, mở miệng: "Nước lọc là được rồi."