Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Lý do cụ ông Tô qua đời
Vẻ mặt Tô Cao Cường âm u, gắt gao nhìn Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc không nhìn ông ấy, chỉ chăm chú nhìn vào tờ di chúc trong tay, đọc ra từng câu từng chữ một: Kể từ hôm nay, bản di chúc lúc trước tôi đã lập, đã không còn giá trị.
Nay di chúc được lập lại với nội dung như sau.
Tập đoàn Tô thị sẽ do Tô Thanh Trúc tiếp quản, đồng thời toàn bộ cổ phần đều đứng dưới tên của Tô Thanh Trúc. Những người còn lại của nhà họ Tô đều phải nghe theo lời của Tô Thanh Trúc. Nếu không nghe theo, có thể tự rời khỏi tập đoàn Tô thị, tìm một con đường khác, Tô Thanh Trúc không thể ngăn cản người khác rời đi.
Và…
Người ký: Tô Văn Điệt.
Ngày xx tháng x năm xxxx.
Lúc câu cuối cùng vừa đọc xong, Tô Thanh Trúc đã khóc không thành tiếng.
Thế nhưng, vừa mới dứt lời, liền vấp phải sự phản đối của mọi người.
“Không thể nào!”
“Bản di chúc này chắc chắn là giả.”
“Thanh Trúc, ông nội con biết con làm giả di chúc, chắc chắn sẽ rất buồn.”
Không chỉ có Tô Hoài Phong, Tô Thanh Mai và nhiều người khác, kể cả ba của Tô Thanh Trúc đều cảm thấy bản di chúc này là giả.
Nực cưỡi, tập đoàn Tô thị nói thế nào cũng là một tập đoàn lớn, bây giờ chỉ có một mình Tô Thanh Trúc được nhận, bọn họ làm sao có thể chấp nhận.
Cho dù bản di chúc này là thật, bọn họ cũng sẽ nói nó là giả.
Vũ Hoàng Minh dường như đã sớm đoán trước được tình cảnh này, ôm Dâu Tây tiến lên, nhìn mọi người một cái.
“Sớm biết các người sẽ không tin!”
Nói xong thì lấy điện thoại từ trong túi ra, mỡ đoạn video mình đã quay lại lúc trước.
Trong đoạn video, có thể thấy rõ ràng từ lúc cụ ông Tô bắt đầu viết chữ đầu tiên trong bản di chúc.
Vài phút sau.
Đoạn video kết thúc, Vũ Hoàng Minh cưỡi lạnh một tiếng.
“Thế nào? Trước mặt cụ ông, các người còn không thừa nhận sao?”
Bị dội một gáo nước lạnh, mọi người nhà họ Tô đều bị sốc.
“Nói láo!”
“Đoạn video trong tay cậu cũng là giả!”
“Chú nói cho cháu, biết Tô Thanh Trúc, bản di chúc này chú không nhận, có nhận thì cũng chỉ nhận bản di chúc trong tay ba cháu thôi.”
Tô Hoài Phong tức giận đỏ mặt nói.
Không dễ dàng gì mới giết chết được lão già đó, kết quả lại để Tô Thanh Trúc được hỡi.
Ông ta không cam tâm.
“Bản di chúc này là thật hay giả, trong lòng mọi người đều biết rõ. Tôi không muốn nhiều lời, chỉ muốn ông nội có thể ra đi thanh thản.”
Tô Thanh Trúc lau nước mắt trên khóe mi, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
Chỉ là, sự việc vĩnh viễn không có hồi kết.
Vũ Hoàng Minh nhếch môi, tiến lên phía trước một bước.
“Ra đi thanh thản?”
“Tôi thấy, cụ ông đến lúc chết vẫn còn chưa biết, rốt cuộc là kẻ nào đã giết chết ông ấy.”
Lời này vừa thốt ra, giống như ném một quả bom lớn xuống mặt hồ phẳng lặng.
“Vũ Hoàng Minh, cậu có ý gì?”
Tô Trung Đức đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Vũ Hoàng Minh chằm chằm.
Hiển nhiên, câu nói này của anh là có ẩn ý.
Tô Cao Cường cũng nhìn anh với vẻ mặt u ám.
“Vũ Hoàng Minh, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa! Ö đây là nhà họ Tô, cậu vẫn chưa phải là con rể của nhà họ Tô. Còn ở đó nói bậy, có tin tôi tìm người đánh cậu ra ngoài không?”
Nghe thế, ánh mắt Vũ Hoàng Minh rét lạnh!
“Bây giờ tôi vẫn chưa phải là con rể nhà họ Tô, tôi biết! Nhưng, Tô Thanh Trúc là người phụ nữ của tôi, Dâu Tây là con gái của tôi, ông nội của cô ấy cũng là ông nội của tôi!”
“Cụ ông chết không rõ ràng, mà đám ngu xuẩn các người vẫn còn ở đây tranh giành cổ phần, các người có còn là con người không?”
“Nếu như cụ ông nhìn thấy dáng vẻ này của các người, nhất định sẽ đánh chết các người!”
Nói xong, anh rút từ trong ngực ra một bản báo cáo xét nghiệm, ném thẳng về phía Tô Trung Đức.
Theo quan sát của anh, cả nhà họ Tô chỉ có Tô Trung Đức cũng coi như là vẫn còn nhân tính.
“Mở to mắt nhìn kỹ cho tôi, rốt cuộc tại sao cụ ông lại chết?”
Tô Thanh Trúc không nhìn ông ấy, chỉ chăm chú nhìn vào tờ di chúc trong tay, đọc ra từng câu từng chữ một: Kể từ hôm nay, bản di chúc lúc trước tôi đã lập, đã không còn giá trị.
Nay di chúc được lập lại với nội dung như sau.
Tập đoàn Tô thị sẽ do Tô Thanh Trúc tiếp quản, đồng thời toàn bộ cổ phần đều đứng dưới tên của Tô Thanh Trúc. Những người còn lại của nhà họ Tô đều phải nghe theo lời của Tô Thanh Trúc. Nếu không nghe theo, có thể tự rời khỏi tập đoàn Tô thị, tìm một con đường khác, Tô Thanh Trúc không thể ngăn cản người khác rời đi.
Và…
Người ký: Tô Văn Điệt.
Ngày xx tháng x năm xxxx.
Lúc câu cuối cùng vừa đọc xong, Tô Thanh Trúc đã khóc không thành tiếng.
Thế nhưng, vừa mới dứt lời, liền vấp phải sự phản đối của mọi người.
“Không thể nào!”
“Bản di chúc này chắc chắn là giả.”
“Thanh Trúc, ông nội con biết con làm giả di chúc, chắc chắn sẽ rất buồn.”
Không chỉ có Tô Hoài Phong, Tô Thanh Mai và nhiều người khác, kể cả ba của Tô Thanh Trúc đều cảm thấy bản di chúc này là giả.
Nực cưỡi, tập đoàn Tô thị nói thế nào cũng là một tập đoàn lớn, bây giờ chỉ có một mình Tô Thanh Trúc được nhận, bọn họ làm sao có thể chấp nhận.
Cho dù bản di chúc này là thật, bọn họ cũng sẽ nói nó là giả.
Vũ Hoàng Minh dường như đã sớm đoán trước được tình cảnh này, ôm Dâu Tây tiến lên, nhìn mọi người một cái.
“Sớm biết các người sẽ không tin!”
Nói xong thì lấy điện thoại từ trong túi ra, mỡ đoạn video mình đã quay lại lúc trước.
Trong đoạn video, có thể thấy rõ ràng từ lúc cụ ông Tô bắt đầu viết chữ đầu tiên trong bản di chúc.
Vài phút sau.
Đoạn video kết thúc, Vũ Hoàng Minh cưỡi lạnh một tiếng.
“Thế nào? Trước mặt cụ ông, các người còn không thừa nhận sao?”
Bị dội một gáo nước lạnh, mọi người nhà họ Tô đều bị sốc.
“Nói láo!”
“Đoạn video trong tay cậu cũng là giả!”
“Chú nói cho cháu, biết Tô Thanh Trúc, bản di chúc này chú không nhận, có nhận thì cũng chỉ nhận bản di chúc trong tay ba cháu thôi.”
Tô Hoài Phong tức giận đỏ mặt nói.
Không dễ dàng gì mới giết chết được lão già đó, kết quả lại để Tô Thanh Trúc được hỡi.
Ông ta không cam tâm.
“Bản di chúc này là thật hay giả, trong lòng mọi người đều biết rõ. Tôi không muốn nhiều lời, chỉ muốn ông nội có thể ra đi thanh thản.”
Tô Thanh Trúc lau nước mắt trên khóe mi, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
Chỉ là, sự việc vĩnh viễn không có hồi kết.
Vũ Hoàng Minh nhếch môi, tiến lên phía trước một bước.
“Ra đi thanh thản?”
“Tôi thấy, cụ ông đến lúc chết vẫn còn chưa biết, rốt cuộc là kẻ nào đã giết chết ông ấy.”
Lời này vừa thốt ra, giống như ném một quả bom lớn xuống mặt hồ phẳng lặng.
“Vũ Hoàng Minh, cậu có ý gì?”
Tô Trung Đức đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Vũ Hoàng Minh chằm chằm.
Hiển nhiên, câu nói này của anh là có ẩn ý.
Tô Cao Cường cũng nhìn anh với vẻ mặt u ám.
“Vũ Hoàng Minh, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa! Ö đây là nhà họ Tô, cậu vẫn chưa phải là con rể của nhà họ Tô. Còn ở đó nói bậy, có tin tôi tìm người đánh cậu ra ngoài không?”
Nghe thế, ánh mắt Vũ Hoàng Minh rét lạnh!
“Bây giờ tôi vẫn chưa phải là con rể nhà họ Tô, tôi biết! Nhưng, Tô Thanh Trúc là người phụ nữ của tôi, Dâu Tây là con gái của tôi, ông nội của cô ấy cũng là ông nội của tôi!”
“Cụ ông chết không rõ ràng, mà đám ngu xuẩn các người vẫn còn ở đây tranh giành cổ phần, các người có còn là con người không?”
“Nếu như cụ ông nhìn thấy dáng vẻ này của các người, nhất định sẽ đánh chết các người!”
Nói xong, anh rút từ trong ngực ra một bản báo cáo xét nghiệm, ném thẳng về phía Tô Trung Đức.
Theo quan sát của anh, cả nhà họ Tô chỉ có Tô Trung Đức cũng coi như là vẫn còn nhân tính.
“Mở to mắt nhìn kỹ cho tôi, rốt cuộc tại sao cụ ông lại chết?”