Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146: G: Một sĩ quan nho nhỏ cũng dám lên mặt với tôi
Sắc mặt người phía sau lạnh dần xuống, sự sắc bén trong ánh mắt không cần nói ra cũng biết.
“Xem ra, anh không muốn sống nữa nhỉ.”
“Thế cũng được, đề tôi đưa anh xuống địa ngục vậy.”
Khoé miệng An Bình Văn nhếch lên, bàn tay vung cao lên.
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước, giữ chặt lấy Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Văn, bớt giận, bớt giận nào!”
Hải Trung vừa thấy tình thế không ổn, sắc mặt hoà hoãn tiến lên hoà giải.
Hai tên vệ sĩ ngừng tay lại, nhìn về phía Hải Trung.
An Bình Văn cũng nhìn về phía Hải Trung, sắc mặt âm trầm.
“Ông nghĩ mình là cái thá gì?”
Sắc mặt Hải Trung biến đổi, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ.
“Cậu Văn, tôi là Hải Trung, sĩ quan trưởng phòng tuần án Vân Xuyên, có thể nể mặt tôi một chút, bỏ qua chuyện này hay không?”
Vừa dứt lời, Hải Trung liền ăn ngay một cái bạt tai thật mạnh.
“Bốp!”
Âm thanh tiếng tát vang lên quanh quần bên tai mọi người.
Trái tim tất cả mọi người đều run lên.
Đây là…
Võ Mạnh Thanh không ngừng cười thầm trong lòng.
Chỉ là một sĩ quan trưởng nho nhỏ cũng dám bảo cậu Văn nề mặt hay sao?
Có phải uống nhiều quá, nhìn không ra phương hướng rồi hay không?
An Bình Văn xoa xoa bàn tay, khinh thường nhìn Hải Trung.
“Chỉ là một sĩ quan trưởng nho nhỏ cũng dám bảo tôi nề mặt ông à?”
“Cút ngay, nếu không ông đây cho người xử lý luôn một thể bây gið.”
An Bình Văn thu tay lại đẩy mặt khinh thường nhìn Hải Trung.
Hải Trung đỏ bừng cả lên, che phần bị đánh trên mặt lại, có tức giận cũng không dám bộc lộ.
Ai bảo người ta là con cưng của Hầu gia chứ.
An Bình Văn trực tiếp tìm một vị trí ngồi xuống, bắt chéo chân lại.
Tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi thật dài.
Giơ tay chỉ về phía Vũ Hoàng Minh.
“Kéo tên đó lại đây cho tôi!”
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên, muốn giữ chặt lấy cánh tay Vũ Hoàng Minh.
Có điều, mới vừa vươn tay ra, đã bị người ta đánh gãy.
Sở Thanh Nam siết chặt cổ tay hai tên đó, sắc mặt lạnh băng.
Hai tên vệ sĩ thấy có người cản trở, lập tức dùng đầu gối thúc về phía ngực của Sở Thanh Nam. .
Nếu đòn này trúng, chắc chắn sẽ hộc máu.
Bọn họ nhanh, động tác của Sở Thanh Nam càng nhanh hơn.
Trong nháy mắt bọn họ nâng đầu gối kia, Sở Thanh Nam liền buông lỏng tay ra.
Cánh tay uốn lượn, dùng khuỷu tay hung hăng đánh xuống vị trí đùi của bọn họ.
Sắc mặt hai tên vệ sĩ thay đổi lập tức, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bị Sở Thanh Nam cưỡng chế lần này, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, xoa xoa phần ngực, sau đó lùi lại mấy bước.
Sở Thanh Nam chậm rãi thu hồi tay, sắc mặt lạnh nhạt đứng trước mặt Vũ Hoàng Minh.
Những người chung quanh đều sợ đến ngây người.
Ai mà ngờ rằng, giám đốc tập đoàn Thanh Vân lại ra tay ngay lúc này.
Hơn nữa, xem ra bộ dạng có vẻ vô cùng lợi hại.
Đến cả hai vệ sĩ mà An Bình Văn mang đến cũng không phải đối thủ của anh ta.
An Bình Văn thấy thế, hơi nheo nheo mắt lại.
“Có chút bản lĩnh đấy!”
“Có điều, chỉ như vậy mà đã muốn bảo vệ chủ nhân của anh à, không có khả năng đâu.”
Dứt lời, trực tiếp rút một cây súng lục màu đen từ bên hông ra, nhắm ngay vào Sở Thanh Nam.
“Dám động đậy, tôi bắn chết anh đấy!”
Cảnh tượng này khiến sắc mặt những người ở đây đều hoàn toàn thay đổi!
Nói tới nói lui, đã rút súng ra rồi sao?
Sắc mặt Sở Thanh Nam trầm xuống, lập tức muốn ra tay.
Có điều, giọng nói lạnh như băng của Vũ Hoàng Minh từ phía sau truyền đến.
“Ba anh không nói cho anh biết, không được phép sử dụng vũ khí trước mặt người dân hay sao?”
“Xem ra, anh không muốn sống nữa nhỉ.”
“Thế cũng được, đề tôi đưa anh xuống địa ngục vậy.”
Khoé miệng An Bình Văn nhếch lên, bàn tay vung cao lên.
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước, giữ chặt lấy Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Văn, bớt giận, bớt giận nào!”
Hải Trung vừa thấy tình thế không ổn, sắc mặt hoà hoãn tiến lên hoà giải.
Hai tên vệ sĩ ngừng tay lại, nhìn về phía Hải Trung.
An Bình Văn cũng nhìn về phía Hải Trung, sắc mặt âm trầm.
“Ông nghĩ mình là cái thá gì?”
Sắc mặt Hải Trung biến đổi, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ.
“Cậu Văn, tôi là Hải Trung, sĩ quan trưởng phòng tuần án Vân Xuyên, có thể nể mặt tôi một chút, bỏ qua chuyện này hay không?”
Vừa dứt lời, Hải Trung liền ăn ngay một cái bạt tai thật mạnh.
“Bốp!”
Âm thanh tiếng tát vang lên quanh quần bên tai mọi người.
Trái tim tất cả mọi người đều run lên.
Đây là…
Võ Mạnh Thanh không ngừng cười thầm trong lòng.
Chỉ là một sĩ quan trưởng nho nhỏ cũng dám bảo cậu Văn nề mặt hay sao?
Có phải uống nhiều quá, nhìn không ra phương hướng rồi hay không?
An Bình Văn xoa xoa bàn tay, khinh thường nhìn Hải Trung.
“Chỉ là một sĩ quan trưởng nho nhỏ cũng dám bảo tôi nề mặt ông à?”
“Cút ngay, nếu không ông đây cho người xử lý luôn một thể bây gið.”
An Bình Văn thu tay lại đẩy mặt khinh thường nhìn Hải Trung.
Hải Trung đỏ bừng cả lên, che phần bị đánh trên mặt lại, có tức giận cũng không dám bộc lộ.
Ai bảo người ta là con cưng của Hầu gia chứ.
An Bình Văn trực tiếp tìm một vị trí ngồi xuống, bắt chéo chân lại.
Tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi thật dài.
Giơ tay chỉ về phía Vũ Hoàng Minh.
“Kéo tên đó lại đây cho tôi!”
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên, muốn giữ chặt lấy cánh tay Vũ Hoàng Minh.
Có điều, mới vừa vươn tay ra, đã bị người ta đánh gãy.
Sở Thanh Nam siết chặt cổ tay hai tên đó, sắc mặt lạnh băng.
Hai tên vệ sĩ thấy có người cản trở, lập tức dùng đầu gối thúc về phía ngực của Sở Thanh Nam. .
Nếu đòn này trúng, chắc chắn sẽ hộc máu.
Bọn họ nhanh, động tác của Sở Thanh Nam càng nhanh hơn.
Trong nháy mắt bọn họ nâng đầu gối kia, Sở Thanh Nam liền buông lỏng tay ra.
Cánh tay uốn lượn, dùng khuỷu tay hung hăng đánh xuống vị trí đùi của bọn họ.
Sắc mặt hai tên vệ sĩ thay đổi lập tức, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bị Sở Thanh Nam cưỡng chế lần này, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, xoa xoa phần ngực, sau đó lùi lại mấy bước.
Sở Thanh Nam chậm rãi thu hồi tay, sắc mặt lạnh nhạt đứng trước mặt Vũ Hoàng Minh.
Những người chung quanh đều sợ đến ngây người.
Ai mà ngờ rằng, giám đốc tập đoàn Thanh Vân lại ra tay ngay lúc này.
Hơn nữa, xem ra bộ dạng có vẻ vô cùng lợi hại.
Đến cả hai vệ sĩ mà An Bình Văn mang đến cũng không phải đối thủ của anh ta.
An Bình Văn thấy thế, hơi nheo nheo mắt lại.
“Có chút bản lĩnh đấy!”
“Có điều, chỉ như vậy mà đã muốn bảo vệ chủ nhân của anh à, không có khả năng đâu.”
Dứt lời, trực tiếp rút một cây súng lục màu đen từ bên hông ra, nhắm ngay vào Sở Thanh Nam.
“Dám động đậy, tôi bắn chết anh đấy!”
Cảnh tượng này khiến sắc mặt những người ở đây đều hoàn toàn thay đổi!
Nói tới nói lui, đã rút súng ra rồi sao?
Sắc mặt Sở Thanh Nam trầm xuống, lập tức muốn ra tay.
Có điều, giọng nói lạnh như băng của Vũ Hoàng Minh từ phía sau truyền đến.
“Ba anh không nói cho anh biết, không được phép sử dụng vũ khí trước mặt người dân hay sao?”