Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158: Tiểu đội hai trăm người
“Hoàng Minh, chúng ta đã thiếu người bạn kia của anh rất nhiều rồi, lần này, cho dù như thế nào, anh cũng không thể mở miệng vay tiền bạn anh nữa”
“Cho dù một nhà ba người chúng ta phải ra đường ăn xin!”
Nghe thấy Tô Thanh Trúc nói như vậy, Vũ Hoàng Minh cười ha ha một tiếng, đưa tay nắm lấy vai cô.
“Cô ngốc, em đang suy nghĩ gì đấy?”
“Anh là một người đàn ông, sẽ để cho hai mẹ con em phải ra đường ăn xin sao?”
“Yên tâm đi, nhiều nhất hai ngày, anh sẽ để cho những công ty hủy bỏ hợp đồng với chúng ta, phải quỳ xuống cầu xin hợp tác với tập đoàn Tô thị.”
Nghe vậy, Tô Thanh Trúc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Hoàng Minh, nhưng anh đã đồng ý với em là không tìm người bạn của anh nhờ giúp đỡ nữa mà “
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt xinh đẹp của cô một chút.
“Anh đã đồng ý với em thì sẽ làm được, anh không tìm người bạn của anh nhờ giúp đỡ, em cứ yên tâm đi”
Tô Thanh Trúc khẽ gật đầu một cái, dựa vào trong ngực Vũ Hoàng Minh.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi đưa Minh Trúc đi học, Vũ Hoàng Minh ngồi ở trong xe gọi một cú điện thoại cho Sở Thanh Nam.
“Vân gia?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Sở Thanh Nam.
“Điều tra cho tôi, vì sao lại có nhiều công ty ð Vân Xuyên hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Tô thị như vậy.”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh có chút lạnh lẽo, nếu như anh đoán không lầm, hẳn là An Diệp để cho người ta ra tay.
“RÕI”
“Đúng rồi anh Vân, căn biệt thự mà lần trước anh bảo để tôi xem, đã nhìn kỹ rồi, ở ngay tại sườn núi Vọng Long.”
“Tôi gửi số điện thoại của người phụ trách cho anh nhé?”
Nếu không phải Sở Thanh Nam nhắc đến chuyện này, Vũ Hoàng Minh đã sắp quên mất.
“Cậu gửi cho tôi đi.”
Cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh tựa lên ghế xe.
“Trương Hải Long, gọi điện thoại cho phân đội, phái ra một tiểu đội hai trăm người, để bọn họ đến ngoại ô phía nam thành phố, chờ ở bên ngoài biệt thự của Trần Văn, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép nổi lên xung đột.
“RÕI”
Trương Hải Long lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho phân đội của mình.
“Vân gia, đã sắp xếp xong xuôi.”
Mà lúc này, Vũ Hoàng Minh cũng đã nhận được vị trí và dãy số mà Sở Thanh Nam gửi tới.
“bị thôi, trực tiếp đến sườn núi Vọng Long”
“RõI”
Xe nhanh chóng rời đi.
“Văn gia, không xong rồi!”
“Có người đánh tới cửa rồi!”
Quản gia vội vã chạy vào phòng khách, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Trần Văn còn chưa ăn xong bữa sáng, lúc này sắc mặt liền trầm xuống.
“Hoảng hoảng hốt hốt, còn ra cái gì!”
“Người nào, dám đánh tới địa bàn của Trần Văn tôi.”
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, “Văn gia, là một tiểu đội hai trăm người võ trang đầy đủ, cầm vũ khí hạng nặng trong tay!”
Lúc này Trần Văn liền bị dọa giật mình một cái, bánh mì trong tay rơi xuống mặt đất.
“Ông nói cái gì? Tiểu đội hai trăm người võ trang đầy đủ?”
“Ông xác định không nhìn nhầm chứ?”
Vừa dứt lời, Trần Văn cũng cảm giác được mặt đất bắt đầu lắc lư.
Giống như có một đội quân lớn đang đi về chỗ mình ở vậy.
Ông ta đột nhiên xông ra khỏi phòng khách, đi vào trong sân.
Lại phát hiện, cả tòa nhà đã bị bao vây.
Khắp nơi đều là chiến sĩ cầm vũ khí hạng nặng trong tay, sắc mặt ai nấy đều rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
“Ừng ực!”
Hai chân Trần Văn mềm nhữũn, chỉ từ khí thế trên người những người này là có thể nhìn ra được.
Đây tuyệt đối là những người đã từng chiến đấu.
Nhưng mà ông ta không rõ, vì sao loại chiến sĩ này lại vây quanh biệt thự của ông ta.
Đang chuẩn bị tiến lên hỏi thăm, điện thoại lại vang lên.
Trông thấy dãy số phía trên, anh ta không khỏi run lên một cái.
Vội vàng nhấn nút trả lời, cung kính nói: “Đại nhân?”
“Người tới chưa?”
“Đại nhân, những người này là cấp dưới của anh?”
“Ừm, sau khi ba con An Trấn đến, nhớ kỹ gọi điên thoai đấy”
“Cho dù một nhà ba người chúng ta phải ra đường ăn xin!”
Nghe thấy Tô Thanh Trúc nói như vậy, Vũ Hoàng Minh cười ha ha một tiếng, đưa tay nắm lấy vai cô.
“Cô ngốc, em đang suy nghĩ gì đấy?”
“Anh là một người đàn ông, sẽ để cho hai mẹ con em phải ra đường ăn xin sao?”
“Yên tâm đi, nhiều nhất hai ngày, anh sẽ để cho những công ty hủy bỏ hợp đồng với chúng ta, phải quỳ xuống cầu xin hợp tác với tập đoàn Tô thị.”
Nghe vậy, Tô Thanh Trúc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Hoàng Minh, nhưng anh đã đồng ý với em là không tìm người bạn của anh nhờ giúp đỡ nữa mà “
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt xinh đẹp của cô một chút.
“Anh đã đồng ý với em thì sẽ làm được, anh không tìm người bạn của anh nhờ giúp đỡ, em cứ yên tâm đi”
Tô Thanh Trúc khẽ gật đầu một cái, dựa vào trong ngực Vũ Hoàng Minh.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi đưa Minh Trúc đi học, Vũ Hoàng Minh ngồi ở trong xe gọi một cú điện thoại cho Sở Thanh Nam.
“Vân gia?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Sở Thanh Nam.
“Điều tra cho tôi, vì sao lại có nhiều công ty ð Vân Xuyên hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Tô thị như vậy.”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh có chút lạnh lẽo, nếu như anh đoán không lầm, hẳn là An Diệp để cho người ta ra tay.
“RÕI”
“Đúng rồi anh Vân, căn biệt thự mà lần trước anh bảo để tôi xem, đã nhìn kỹ rồi, ở ngay tại sườn núi Vọng Long.”
“Tôi gửi số điện thoại của người phụ trách cho anh nhé?”
Nếu không phải Sở Thanh Nam nhắc đến chuyện này, Vũ Hoàng Minh đã sắp quên mất.
“Cậu gửi cho tôi đi.”
Cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh tựa lên ghế xe.
“Trương Hải Long, gọi điện thoại cho phân đội, phái ra một tiểu đội hai trăm người, để bọn họ đến ngoại ô phía nam thành phố, chờ ở bên ngoài biệt thự của Trần Văn, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép nổi lên xung đột.
“RÕI”
Trương Hải Long lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho phân đội của mình.
“Vân gia, đã sắp xếp xong xuôi.”
Mà lúc này, Vũ Hoàng Minh cũng đã nhận được vị trí và dãy số mà Sở Thanh Nam gửi tới.
“bị thôi, trực tiếp đến sườn núi Vọng Long”
“RõI”
Xe nhanh chóng rời đi.
“Văn gia, không xong rồi!”
“Có người đánh tới cửa rồi!”
Quản gia vội vã chạy vào phòng khách, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Trần Văn còn chưa ăn xong bữa sáng, lúc này sắc mặt liền trầm xuống.
“Hoảng hoảng hốt hốt, còn ra cái gì!”
“Người nào, dám đánh tới địa bàn của Trần Văn tôi.”
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, “Văn gia, là một tiểu đội hai trăm người võ trang đầy đủ, cầm vũ khí hạng nặng trong tay!”
Lúc này Trần Văn liền bị dọa giật mình một cái, bánh mì trong tay rơi xuống mặt đất.
“Ông nói cái gì? Tiểu đội hai trăm người võ trang đầy đủ?”
“Ông xác định không nhìn nhầm chứ?”
Vừa dứt lời, Trần Văn cũng cảm giác được mặt đất bắt đầu lắc lư.
Giống như có một đội quân lớn đang đi về chỗ mình ở vậy.
Ông ta đột nhiên xông ra khỏi phòng khách, đi vào trong sân.
Lại phát hiện, cả tòa nhà đã bị bao vây.
Khắp nơi đều là chiến sĩ cầm vũ khí hạng nặng trong tay, sắc mặt ai nấy đều rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
“Ừng ực!”
Hai chân Trần Văn mềm nhữũn, chỉ từ khí thế trên người những người này là có thể nhìn ra được.
Đây tuyệt đối là những người đã từng chiến đấu.
Nhưng mà ông ta không rõ, vì sao loại chiến sĩ này lại vây quanh biệt thự của ông ta.
Đang chuẩn bị tiến lên hỏi thăm, điện thoại lại vang lên.
Trông thấy dãy số phía trên, anh ta không khỏi run lên một cái.
Vội vàng nhấn nút trả lời, cung kính nói: “Đại nhân?”
“Người tới chưa?”
“Đại nhân, những người này là cấp dưới của anh?”
“Ừm, sau khi ba con An Trấn đến, nhớ kỹ gọi điên thoai đấy”