Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
Nghe thấy giọng nói gấp gáp ở đầu dây bên kia, sắc mặt Vũ Hoàng Minh lập tức trầm xuống.
Cố đô Hoa Lư không phải là nơi mà họ đang muốn đi sao?
Hơn nữa, đêm nay là lúc di tích mỡ cửa.
Vậy thì…
“Ông Thuận, rốt cuộc có chuyện gì xây ra vậy? Sao ông lo lắng thế?” Vũ Hoàng Minh không nhịn được hỏi.
Ông Thuận thờ dài, giọng điệu có chút u sầu.
“Khi đến đó cháu sẽ biết.”
“Ông đã bảo Trịnh Hoài Lâm qua đó rồi. Khi nào đến nơi, cháu hãy liên lạc với cậu ta”
Nói xong ông ta cúp điện thoại Trịnh Hoài Lâm cũng đã qua đó rồi?
Ông Thuận không phải muốn Trịnh Hoài Lâm ð bên cạnh ông ta ba năm sao?
Mới chỉ có vài tháng, vậy tại sao…
Tuy nhiên, nghỉ ngỡ chỉ là nghỉ ngỡ. Chỉ cần có cơ hội tìm thấy Hoa Cửu U, đề Minh Trúc tìm lại ký ức của con bé là được.
“Hoàng Minh, người ở đầu dây bên kia em vừa gọi là ông Thuận?”
“Ông ấy dùng thuốc rất giỏi sao?”
‘Đông Hoàng Hải khế cau mày hỏi.
Nếu anh ta đoán không lầm, rất có thể người bên kia là người của một gia tộc đã ở ẩn.
Hơn nữa, ông ta thậm chí còn bảo Vũ Hoàng Minh đến Ninh Bình.
Điểu này có nghĩa là có khả năng ông ta cũng biết về di tích.
“Chà, đó là một trong những ân nhân cứu mạng của em, người đã cứu em khỏi bð vực của cái chết”
“Bệnh của Minh Trúc cần một loại thuốc đặc biệt để chữa trị, vì vậy ông ấy đã yêu cầu em đến Ninh Bình và tìm một người tên là Trương Thành Ưng”
Đông Hoàng Hài im lặng một lúc.
“Em có biết tên thật của ông Thuận không?”
Vũ Hoàng Minh cau mày, hình như anh đã nghe qua một lần.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh chợt nhớ ra: “Em chỉ nhớ họ của ông ấy, là họ Đoàn, còn tên ‘thì em không biết.”
Lần đầu tiên gặp mặt ông Thuận, ông ta đã từng bảo rằng anh có thể gọi ông ta là ông Đoàn hoặc ông Thuận.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh đã gọi là ông Thuận.
Bây giờ nghĩ lại, người kia họ Đoàn.
“Nhà họ Đoàn?!”
“Một gia tộc ma yl”
Câu nói đột nhiên thốt ra từ miệng Đông Hoàng Hải.
Vũ Hoàng Minh và Cố Nhị Ngưu đều sửng sốt.
“Gia tộc ma y? Ý của anh là…”
Không chỉ Vũ Hoàng Minh, mà Cố Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường đều có chút khó hiểu.
“Gia tộc ma y họ Đoàn, với y thuật thần bí, đã đạt đẳng cấp đến hàng đầu Bắc Sơn. Tất cả những gia tộc quyền quý đều không dám khiêu khích bọn họ”
“Một lời nói quyết định sinh từ, một bàn tay.
cứu quỳ cứu thần.
“Câu nói này được lan truyền trong các gia tộc lớn.”
“Hiện tại em đã biết thế lực nhà họ Đoàn này.
lớn như thế nào chưa?”
Đông Hoàng Hài chỉ cười không nói Tin tức nặng nể này phải để ba người Vũ Hoàng Minh từ từ tiêu hóa.
‘Vũ Hoàng Minh im lặng, trong đầu nghĩ đến chuyện này.
Cuộc gặp gỡ giữa ông Thuận và anh liệu có phải là ngẫu nhiên?
Tại sao ông ta lại là thành viên của gia tộc ở ân?
Một gia tộc ở ẩn có tiếng ờ Bắc Sơn lại đứng ra nhận học trò?
Nó có về hơi khó lí giải Hơn nữa, tại sao ông ta lại cứu một người bình thường như mình?
Cho dù nghĩ thế nào, cũng cảm thấy không có khả năng.
Tuy nhiên, anh không thể tìm ra lời giải thích hợp lý nào.
Tất cả điều này chỉ có thể quy về ngẫu nhiên.
Sau khi lái xe trên đường cao tốc cả tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc xe cũng đã đến cố đô Hoa Lư.
Đã từng có vô số vị hoàng đế sinh ra ở cố đô.
Hoa Lư.
Nó còn được xưng là cố đô của bốn triều đại.
Lịch sử và văn hóa của nó có thể được gọi là có bề dày bậc nhất ð Bắc Sơn.
Những bức tường thành loang lồ mang đậm dấu ấn lịch sử.
Cố đô Hoa Lư không phải là nơi mà họ đang muốn đi sao?
Hơn nữa, đêm nay là lúc di tích mỡ cửa.
Vậy thì…
“Ông Thuận, rốt cuộc có chuyện gì xây ra vậy? Sao ông lo lắng thế?” Vũ Hoàng Minh không nhịn được hỏi.
Ông Thuận thờ dài, giọng điệu có chút u sầu.
“Khi đến đó cháu sẽ biết.”
“Ông đã bảo Trịnh Hoài Lâm qua đó rồi. Khi nào đến nơi, cháu hãy liên lạc với cậu ta”
Nói xong ông ta cúp điện thoại Trịnh Hoài Lâm cũng đã qua đó rồi?
Ông Thuận không phải muốn Trịnh Hoài Lâm ð bên cạnh ông ta ba năm sao?
Mới chỉ có vài tháng, vậy tại sao…
Tuy nhiên, nghỉ ngỡ chỉ là nghỉ ngỡ. Chỉ cần có cơ hội tìm thấy Hoa Cửu U, đề Minh Trúc tìm lại ký ức của con bé là được.
“Hoàng Minh, người ở đầu dây bên kia em vừa gọi là ông Thuận?”
“Ông ấy dùng thuốc rất giỏi sao?”
‘Đông Hoàng Hải khế cau mày hỏi.
Nếu anh ta đoán không lầm, rất có thể người bên kia là người của một gia tộc đã ở ẩn.
Hơn nữa, ông ta thậm chí còn bảo Vũ Hoàng Minh đến Ninh Bình.
Điểu này có nghĩa là có khả năng ông ta cũng biết về di tích.
“Chà, đó là một trong những ân nhân cứu mạng của em, người đã cứu em khỏi bð vực của cái chết”
“Bệnh của Minh Trúc cần một loại thuốc đặc biệt để chữa trị, vì vậy ông ấy đã yêu cầu em đến Ninh Bình và tìm một người tên là Trương Thành Ưng”
Đông Hoàng Hài im lặng một lúc.
“Em có biết tên thật của ông Thuận không?”
Vũ Hoàng Minh cau mày, hình như anh đã nghe qua một lần.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh chợt nhớ ra: “Em chỉ nhớ họ của ông ấy, là họ Đoàn, còn tên ‘thì em không biết.”
Lần đầu tiên gặp mặt ông Thuận, ông ta đã từng bảo rằng anh có thể gọi ông ta là ông Đoàn hoặc ông Thuận.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh đã gọi là ông Thuận.
Bây giờ nghĩ lại, người kia họ Đoàn.
“Nhà họ Đoàn?!”
“Một gia tộc ma yl”
Câu nói đột nhiên thốt ra từ miệng Đông Hoàng Hải.
Vũ Hoàng Minh và Cố Nhị Ngưu đều sửng sốt.
“Gia tộc ma y? Ý của anh là…”
Không chỉ Vũ Hoàng Minh, mà Cố Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường đều có chút khó hiểu.
“Gia tộc ma y họ Đoàn, với y thuật thần bí, đã đạt đẳng cấp đến hàng đầu Bắc Sơn. Tất cả những gia tộc quyền quý đều không dám khiêu khích bọn họ”
“Một lời nói quyết định sinh từ, một bàn tay.
cứu quỳ cứu thần.
“Câu nói này được lan truyền trong các gia tộc lớn.”
“Hiện tại em đã biết thế lực nhà họ Đoàn này.
lớn như thế nào chưa?”
Đông Hoàng Hài chỉ cười không nói Tin tức nặng nể này phải để ba người Vũ Hoàng Minh từ từ tiêu hóa.
‘Vũ Hoàng Minh im lặng, trong đầu nghĩ đến chuyện này.
Cuộc gặp gỡ giữa ông Thuận và anh liệu có phải là ngẫu nhiên?
Tại sao ông ta lại là thành viên của gia tộc ở ân?
Một gia tộc ở ẩn có tiếng ờ Bắc Sơn lại đứng ra nhận học trò?
Nó có về hơi khó lí giải Hơn nữa, tại sao ông ta lại cứu một người bình thường như mình?
Cho dù nghĩ thế nào, cũng cảm thấy không có khả năng.
Tuy nhiên, anh không thể tìm ra lời giải thích hợp lý nào.
Tất cả điều này chỉ có thể quy về ngẫu nhiên.
Sau khi lái xe trên đường cao tốc cả tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc xe cũng đã đến cố đô Hoa Lư.
Đã từng có vô số vị hoàng đế sinh ra ở cố đô.
Hoa Lư.
Nó còn được xưng là cố đô của bốn triều đại.
Lịch sử và văn hóa của nó có thể được gọi là có bề dày bậc nhất ð Bắc Sơn.
Những bức tường thành loang lồ mang đậm dấu ấn lịch sử.