Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 385
Âm thanh bên trong phòng kéo dài không ngớt, thoáng có thể nghe được tiếng vọng còn vang bên tai.
Bên ngoài, người phụ nữ nông dân này nghe.
được tiếng động liền hoảng hốt.
“Làm sao thế? Chồng tôi bị sao vậy?”
Bà linh lao vào trong đề xem có chuyện gì xây ra nhưng lại bị Trịnh Hoài Lâm cản lại “Thưa bà, xin đừng quá lo lắng, thần y Ưng nhất định sẽ cứu chồng bà”
Trịnh Hoài Lâm ngăn được người phụ nữ ấy lại, không cho bà vào.
Bởi vì âm thanh quá quái dị, nên cậu ta cũng khá tò mò không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng không có chỉ thị từ Trương Thành Ưng, cậu ta cũng không dám xông vào.
Khi âm thanh trong phòng đã dừng lại.
Cả bốn người Vũ Hoàng Minh đều đồ đầy mồ hôi vì kiệt sức.
Sức lực lớn như thế vừa rồi bọn họ nhất thời kiểm soát không nồi.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tường tượng của họ.
Cũng may thay bệnh nhân này đã không chống cự nữa và hiện giờ đã ngủ say.
Hơn nữa, mặt mày u tối, dung mạo đều hủy hết. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ném lên!”
Trong phòng, Trương Thành Ưng đang cầm một con dao nhỏ rồi dùng hết lực đâm vào ngực người đàn ông đó.
“Phun!”
Như tiếng của một quả bóng bị chọc thủng, máu đen phun ra y như súng phun nước.
May thay, Vũ Hoàng Minh phàn ứng nhanh, nếu không thì sẽ một thân hứng hết máu đen.
“Chết tiệt!”
Khi máu đen rơi xuống mặt đất, một điều đáng sợ đã xảy ra.
Máu đen lan ra mặt đất, như thể nó bị bào.
mòn bời axit sulfuric, và có cả một làn khói trắng ghê tờm xuất hiện.
Khi máu đen đã chảy hết, mới có thể nhìn tháy máu đỏ từ từ chảy xuống.
Lúc này, Trương Thành Ưng mới tỉ mỉ khâu vết thương lại để cầm máu.
Sau khi đã hoàn thành xong việc này, đầu ông ta cũng mồ hôi nhễ nhại.
“Được rồi, làm ơn hãy cống cậu ta đi, đã qua cơn nguy kịch rồi.”
Sau khi tất cả mọi việc đã được hoàn thành, ‘thì đã năm giờ chiều.
Ngay lúc này, Trương Thành Ưng mới nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Vũ Hoàng Minh, cậu Minh, phải không?”
Mắt ông ta dừng lại trên người Vũ Hoàng Minh.
“Đúng thế, xin ra mắt thần y Ưng.”
‘Vũ Hoàng Minh đứng dậy chào hồi.
Trương Thành Ưng xua tay.
“Không cần khách sáo, em trai tôi nói cậu đến tìm tôi, chỉ cần nói cho cậu một chuyện.”
“Lần này, chúng tôi biết cậu đi đâu, không chỉ mỗi mình các cậu biết, rất nhiều người cũng đã biết “Trong số đó, cũng có dòng họ ð ẩn.”
Gì cơt Sắc mặt của mấy người Đông Hoàng Hải liền thay đổi nhanh chóng.
Làm thế nào mà tin tức như vậy có thể bị lọt ra ngoài?
Trước đó họ đã có một cuộc giao dịch khá thuận lợi, và hầu như là không thể nào quá mười người biết điều đấy.
Nhưng nhìn vào hiện tại xem ra chuyến đi đến khu di tích này đã vượt quá hơn một trăm người.
Vũ Hoàng Minh khế nhíu mày, chờ đợi xem Trương Thành Ưng sẽ nói gì tiếp theo.
“Thời gian bắt đầu chính là tối ngày hôm nay, nhưng bên trong có một món đồ rất quan trọng đối với tôi, vì vậy xin hãy đem nó về đây”
“Đồi lại, tôi sẽ cho cậu biết làm sao để có thể bảo tổn hoa Cửu U”
“Tất nhiên bên trong nó cũng có hoa Cửu U, nhưng lấy được nó hay không, còn phải xem định mệnh đã”
Gì cơt Vũ Hoàng Minh đột ngột đứng dậy, rồi lại nhìn chằm chằm vào Trương Thành Ưng.
Trong di tích ấy thậm chí vẫn còn tồn tại hoa.
Cừu U sao!
Ngày trước ông Thuần đã nói với anh rằng nếu hoa Cửu U rời khỏi mộ quá ba gi, thì nó sẽ khô héo và sẽ rất Tuy nhiên, theo lời người này nói, anh cảm thấy hoa Cửu U không phải là không thể bảo tồn được trong thời gian dài.
“Đương nhiên rằng, em trai tôi không biết phương pháp bảo tồn này, người biết được chỉ có tôi”
“Cậu có thể chọn thỏa thuận, hoặc không thỏa thuận”
“Nếu đồng ý lời tôi nói, chúng ta lại thương lượng tiếp, còn không thì cậu có thể nói thẳng.”
Trương Thành Ưng tựa như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh liền khẽ mỉm cười.
‘Vũ Hoàng Minh im lặng.
Để có thể khôi phục ký ức của Minh Trúc, thì hoa Cửu U là không thể thiếu.
Tuy nhiên, lần này khu di tích mỡ ra, không.
biết sẽ có bao nhiêu người xuất hiện.
Bên ngoài, người phụ nữ nông dân này nghe.
được tiếng động liền hoảng hốt.
“Làm sao thế? Chồng tôi bị sao vậy?”
Bà linh lao vào trong đề xem có chuyện gì xây ra nhưng lại bị Trịnh Hoài Lâm cản lại “Thưa bà, xin đừng quá lo lắng, thần y Ưng nhất định sẽ cứu chồng bà”
Trịnh Hoài Lâm ngăn được người phụ nữ ấy lại, không cho bà vào.
Bởi vì âm thanh quá quái dị, nên cậu ta cũng khá tò mò không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng không có chỉ thị từ Trương Thành Ưng, cậu ta cũng không dám xông vào.
Khi âm thanh trong phòng đã dừng lại.
Cả bốn người Vũ Hoàng Minh đều đồ đầy mồ hôi vì kiệt sức.
Sức lực lớn như thế vừa rồi bọn họ nhất thời kiểm soát không nồi.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tường tượng của họ.
Cũng may thay bệnh nhân này đã không chống cự nữa và hiện giờ đã ngủ say.
Hơn nữa, mặt mày u tối, dung mạo đều hủy hết. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ném lên!”
Trong phòng, Trương Thành Ưng đang cầm một con dao nhỏ rồi dùng hết lực đâm vào ngực người đàn ông đó.
“Phun!”
Như tiếng của một quả bóng bị chọc thủng, máu đen phun ra y như súng phun nước.
May thay, Vũ Hoàng Minh phàn ứng nhanh, nếu không thì sẽ một thân hứng hết máu đen.
“Chết tiệt!”
Khi máu đen rơi xuống mặt đất, một điều đáng sợ đã xảy ra.
Máu đen lan ra mặt đất, như thể nó bị bào.
mòn bời axit sulfuric, và có cả một làn khói trắng ghê tờm xuất hiện.
Khi máu đen đã chảy hết, mới có thể nhìn tháy máu đỏ từ từ chảy xuống.
Lúc này, Trương Thành Ưng mới tỉ mỉ khâu vết thương lại để cầm máu.
Sau khi đã hoàn thành xong việc này, đầu ông ta cũng mồ hôi nhễ nhại.
“Được rồi, làm ơn hãy cống cậu ta đi, đã qua cơn nguy kịch rồi.”
Sau khi tất cả mọi việc đã được hoàn thành, ‘thì đã năm giờ chiều.
Ngay lúc này, Trương Thành Ưng mới nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Vũ Hoàng Minh, cậu Minh, phải không?”
Mắt ông ta dừng lại trên người Vũ Hoàng Minh.
“Đúng thế, xin ra mắt thần y Ưng.”
‘Vũ Hoàng Minh đứng dậy chào hồi.
Trương Thành Ưng xua tay.
“Không cần khách sáo, em trai tôi nói cậu đến tìm tôi, chỉ cần nói cho cậu một chuyện.”
“Lần này, chúng tôi biết cậu đi đâu, không chỉ mỗi mình các cậu biết, rất nhiều người cũng đã biết “Trong số đó, cũng có dòng họ ð ẩn.”
Gì cơt Sắc mặt của mấy người Đông Hoàng Hải liền thay đổi nhanh chóng.
Làm thế nào mà tin tức như vậy có thể bị lọt ra ngoài?
Trước đó họ đã có một cuộc giao dịch khá thuận lợi, và hầu như là không thể nào quá mười người biết điều đấy.
Nhưng nhìn vào hiện tại xem ra chuyến đi đến khu di tích này đã vượt quá hơn một trăm người.
Vũ Hoàng Minh khế nhíu mày, chờ đợi xem Trương Thành Ưng sẽ nói gì tiếp theo.
“Thời gian bắt đầu chính là tối ngày hôm nay, nhưng bên trong có một món đồ rất quan trọng đối với tôi, vì vậy xin hãy đem nó về đây”
“Đồi lại, tôi sẽ cho cậu biết làm sao để có thể bảo tổn hoa Cửu U”
“Tất nhiên bên trong nó cũng có hoa Cửu U, nhưng lấy được nó hay không, còn phải xem định mệnh đã”
Gì cơt Vũ Hoàng Minh đột ngột đứng dậy, rồi lại nhìn chằm chằm vào Trương Thành Ưng.
Trong di tích ấy thậm chí vẫn còn tồn tại hoa.
Cừu U sao!
Ngày trước ông Thuần đã nói với anh rằng nếu hoa Cửu U rời khỏi mộ quá ba gi, thì nó sẽ khô héo và sẽ rất Tuy nhiên, theo lời người này nói, anh cảm thấy hoa Cửu U không phải là không thể bảo tồn được trong thời gian dài.
“Đương nhiên rằng, em trai tôi không biết phương pháp bảo tồn này, người biết được chỉ có tôi”
“Cậu có thể chọn thỏa thuận, hoặc không thỏa thuận”
“Nếu đồng ý lời tôi nói, chúng ta lại thương lượng tiếp, còn không thì cậu có thể nói thẳng.”
Trương Thành Ưng tựa như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh liền khẽ mỉm cười.
‘Vũ Hoàng Minh im lặng.
Để có thể khôi phục ký ức của Minh Trúc, thì hoa Cửu U là không thể thiếu.
Tuy nhiên, lần này khu di tích mỡ ra, không.
biết sẽ có bao nhiêu người xuất hiện.