Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 396
Nhưng hiện tại xem ra thù hận giữa hai người không hề nhỏ.
Nhưng Sờ Quân Kim lại cười lớn.
g phun ra máu, chì vào Mai Vương Dã cười nói: “Mai Vương Dã, mày vừa ăn cướp vừa la làng! Đã giết cả nhà Long Nhạn lại còn đồ thừa cho tao, khụ, khụ, kh…”
Ông ta mờ miệng, phun ra một ngụm máu.
đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt.
Mai Vương Dã cười lạnh một tiếng, lắc đầu.
“§ð Quân Kim, đến chết ông cũng không quên vu oan cho tôi, thật không hồ là một đời làm vua.”
“Nhưng là hiện tại ông sắp chết rồi, thời đại của Bắc Sơn cũng sắp được thay đổi, không uồng công tôi tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm như vậy!
Ha ha hat”
Đột nhiên hai tròng mắt của Sờ Quân Kim trừng lớn, chỉ vào Mai Vương Dã: “Mày đừng có.
nằm mơi”
Mai Vương Dã cười lớn một tiếng, vỗ nhẹ nhẹ phủi bụi trên người.
“Đã chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.
Nhưng mà, tôi cũng kệ ông, dù sao thì bây giờ ông cũng chỉ là một ngưỡi chết: “Tôi không phải nói lời này với người chết, dù sao người cũng không còn nữa.”
Vừa dứt lời, một cái lệnh bài màu vàng được ném ra khỏi tay của Sð Quân Kim.
Lệnh bài chuẩn xác bay đến chỗ của Vũ Hoàng Minh.
Theo bản năng, Vũ Hoàng Minh bắt được lệnh bài, nhìn chăm cú, hình rồng được bao bọc xung quanh lệnh bài, bể mặt ngoài khắc một chữ.
“Quân”.
“Hoàng Minh, Bắc Sơn… giao cho cậu!”
“Đừng… đừng đề ông ta thành công!”
Lời nói vừa dứt, có thể Sở Quân Kim mềm nhũn, ngã hẳn xuống đất, không còn tiếng động nữa.
Một thế hệ quân vương uy nghiêm đã chết như thế này.
Chết trong một cái động dưới lòng đất mà không ai biết.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn lệnh vua trong tay, im lặng không nói gì.
Phản ứng của Sð Quân Kim thật sự làm cho.
anh trở tay không kịp.
Quan trọng hơn là, không ngờ Mai Vương Dã lại cài một quân cờ như vậy bên Sỡ Quân Kim.
“Thế nào?”
“Những gì đã nói tôi đều làm được, bây giờ ân oán giữa tôi và cậu có phải là nên buông xuống rồi hay không?”
Ánh mắt Mai Vương Dã nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh, nếu Vũ Hoàng Minh đổi ý, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Cho dù có thêm Long Nhạn, bọn họ cũng chỉ có năm người!
Mà bên đối phương, người còn có thể chiến đấu ít nhất cũng phải năm mười người, chênh lệch rất rõ ràng.
Vũ Hoàng Minh đặt lệnh bài vào lòng, ánh mắt có chút lạnh như băng nhìn chằm chằm Mai Vương Dã.
“Lúc trước khi ông bắt cóc con gái tôi sao.
không nghĩ đến ngày hôm nay đi?”
Ý của anh rất rõ ràng, chính là phải làm một trận sống mái!
“Cậu muốn cá chết lưới rách sao: Sắc mặt Mai Vương Dã u ám vô cùng, tay nắm thành quyền.
‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, giọng điệu lạnh như băng nói: “Cá có thể chết, nhưng lưới không nhất định phải rách!”
“Giết”
Chiến đấu, lại khai hỏa!
Lúc này, tất cả mọi người cùng lên.
Bọn họ đều hiểu, không có ai có thể ngồi không rồi ngư ông đắc lợi, không tham gia thì cũng chỉ còn đường chết.
Mai Vương Dã đấu với Vũ Hoàng Minh, Đông Hoàng Hải đấu với Long Nhạn, Nguyệt Thường và Nhị Ngưu cùng đối phó với một tên Thiên Vương.
Về phần những người khác cùng nhau liên hợp công kích hai Thiên Vương còn |; “Cậu không thể giết tôi!”
Mai Vương Dã dùng hết mọi thủ đoạn, biểu cảm trên mặt có hơi hung á!
c Lực lượng khủng bố, sự chấn động trong không khí bộc phát ra từng đợt âm thanh bùng nổ.
Vũ Hoàng Minh cũng bùng nổ với sức lực còn lại của mình, đánh đấm đối thủ.
“Tôi đây cũng muốn xem xem!”
“Hôm nay, mày không chết thì tao chết!”
Anh gầm lên một tiếng, đạp một đạp lên ngực Mai Vướng Dã.
Cùng lúc đó, đối phương cũng tung một quyền lên mặt anh.
“Bịcht”
Cà hai bay ra ngoài cùng một lúc, rơi thật mạnh xuống đất.
Nhưng ngay lập tức cà hai cùng đứng lên và lại lần nữa tung quyền cực nhanh về phía đổi phương.
Trận chiến này, không chết thì không ngừng!
Nhưng Sờ Quân Kim lại cười lớn.
g phun ra máu, chì vào Mai Vương Dã cười nói: “Mai Vương Dã, mày vừa ăn cướp vừa la làng! Đã giết cả nhà Long Nhạn lại còn đồ thừa cho tao, khụ, khụ, kh…”
Ông ta mờ miệng, phun ra một ngụm máu.
đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt.
Mai Vương Dã cười lạnh một tiếng, lắc đầu.
“§ð Quân Kim, đến chết ông cũng không quên vu oan cho tôi, thật không hồ là một đời làm vua.”
“Nhưng là hiện tại ông sắp chết rồi, thời đại của Bắc Sơn cũng sắp được thay đổi, không uồng công tôi tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm như vậy!
Ha ha hat”
Đột nhiên hai tròng mắt của Sờ Quân Kim trừng lớn, chỉ vào Mai Vương Dã: “Mày đừng có.
nằm mơi”
Mai Vương Dã cười lớn một tiếng, vỗ nhẹ nhẹ phủi bụi trên người.
“Đã chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.
Nhưng mà, tôi cũng kệ ông, dù sao thì bây giờ ông cũng chỉ là một ngưỡi chết: “Tôi không phải nói lời này với người chết, dù sao người cũng không còn nữa.”
Vừa dứt lời, một cái lệnh bài màu vàng được ném ra khỏi tay của Sð Quân Kim.
Lệnh bài chuẩn xác bay đến chỗ của Vũ Hoàng Minh.
Theo bản năng, Vũ Hoàng Minh bắt được lệnh bài, nhìn chăm cú, hình rồng được bao bọc xung quanh lệnh bài, bể mặt ngoài khắc một chữ.
“Quân”.
“Hoàng Minh, Bắc Sơn… giao cho cậu!”
“Đừng… đừng đề ông ta thành công!”
Lời nói vừa dứt, có thể Sở Quân Kim mềm nhũn, ngã hẳn xuống đất, không còn tiếng động nữa.
Một thế hệ quân vương uy nghiêm đã chết như thế này.
Chết trong một cái động dưới lòng đất mà không ai biết.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn lệnh vua trong tay, im lặng không nói gì.
Phản ứng của Sð Quân Kim thật sự làm cho.
anh trở tay không kịp.
Quan trọng hơn là, không ngờ Mai Vương Dã lại cài một quân cờ như vậy bên Sỡ Quân Kim.
“Thế nào?”
“Những gì đã nói tôi đều làm được, bây giờ ân oán giữa tôi và cậu có phải là nên buông xuống rồi hay không?”
Ánh mắt Mai Vương Dã nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh, nếu Vũ Hoàng Minh đổi ý, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Cho dù có thêm Long Nhạn, bọn họ cũng chỉ có năm người!
Mà bên đối phương, người còn có thể chiến đấu ít nhất cũng phải năm mười người, chênh lệch rất rõ ràng.
Vũ Hoàng Minh đặt lệnh bài vào lòng, ánh mắt có chút lạnh như băng nhìn chằm chằm Mai Vương Dã.
“Lúc trước khi ông bắt cóc con gái tôi sao.
không nghĩ đến ngày hôm nay đi?”
Ý của anh rất rõ ràng, chính là phải làm một trận sống mái!
“Cậu muốn cá chết lưới rách sao: Sắc mặt Mai Vương Dã u ám vô cùng, tay nắm thành quyền.
‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, giọng điệu lạnh như băng nói: “Cá có thể chết, nhưng lưới không nhất định phải rách!”
“Giết”
Chiến đấu, lại khai hỏa!
Lúc này, tất cả mọi người cùng lên.
Bọn họ đều hiểu, không có ai có thể ngồi không rồi ngư ông đắc lợi, không tham gia thì cũng chỉ còn đường chết.
Mai Vương Dã đấu với Vũ Hoàng Minh, Đông Hoàng Hải đấu với Long Nhạn, Nguyệt Thường và Nhị Ngưu cùng đối phó với một tên Thiên Vương.
Về phần những người khác cùng nhau liên hợp công kích hai Thiên Vương còn |; “Cậu không thể giết tôi!”
Mai Vương Dã dùng hết mọi thủ đoạn, biểu cảm trên mặt có hơi hung á!
c Lực lượng khủng bố, sự chấn động trong không khí bộc phát ra từng đợt âm thanh bùng nổ.
Vũ Hoàng Minh cũng bùng nổ với sức lực còn lại của mình, đánh đấm đối thủ.
“Tôi đây cũng muốn xem xem!”
“Hôm nay, mày không chết thì tao chết!”
Anh gầm lên một tiếng, đạp một đạp lên ngực Mai Vướng Dã.
Cùng lúc đó, đối phương cũng tung một quyền lên mặt anh.
“Bịcht”
Cà hai bay ra ngoài cùng một lúc, rơi thật mạnh xuống đất.
Nhưng ngay lập tức cà hai cùng đứng lên và lại lần nữa tung quyền cực nhanh về phía đổi phương.
Trận chiến này, không chết thì không ngừng!