Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Tới gặp Ngô ồ Muốn ký hợp đồng thì phải nâng ly uống
Tô Thanh Trúc hoạt động trên thương trường lâu như vậy đương nhiên sẽ biết ý của Vương Hoàng Thụy.
Nhưng cô đã quyết định muốn từ chối.
Không biết vì sao luôn cảm thấy có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhưng vừa nghĩ tới sính lễ hai mươi tỷ thì cô liền bất lực.
“Được, tôi uống.”
Tô Thanh Trúc cố nặn ra nụ cười, cầm lấy ly rượu vang đỏ một hơi cạn sạch.
Vương Hoàng Thụy mỉm cười, sâu trong đáy mắt hiện lên ánh sáng mịt mỡ.
Dưới lầu nhà hàng Hằng Hoa.
Một chiếc xe việt dã dừng ð cổng.
Vũ Hoàng Minh từ trên xe bước xuống, nhìn nhà hàng Hằng Hoa trước mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Cậu Minh, bọn họ bây giờ ở phóng số mười, bây giờ chúng ta đi lên sao?”
Trương Hải Long đứng ở sau lưng Vũ Hoàng Minh, cung kính nói.
“Lân đi.”
Vũ Hoàng Minh chắp tay sau lưng, Trương Hải Long liền đi theo sau anh.
Hai người trực tiếp tới vị trí lầu hai.
Nhìn sang từng phòng, đi thẳng tới cửa phòng số mười.
Bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng lên, đưa tay đẩy cửa ra.
Bảy tám người trong phòng lập tức sửng sốt.
Một tên mập nhất lấy lại tỉnh thần trước, nhướng mày: “Anh là ai?
Không biết đây là phòng riêng sao?”
Vũ Hoàng Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Ánh mắt rơi vào trên người Ngô Thành Vinh và đàn ông kia bên cạnh anh ta.
“Chẳng liên quan gì tới anh, cút.
Giọng nói không lớn nhưng truyền vào trong tai mấy người này rất rõ ràng.
Mấy người đó lập tức bật cười.
“Anh có tư cách gì mà dám bảo chúng tôi cút? Có tin tôi gọi điện một cái, anh ngay cả cửa này cũng không đi ra được không?”
Tên mập mạp kia tiếp tục réo ầm ï.
Nhưng sắc mặt Ngô Thành Vinh và Ngô Thiện Lâm liên tục thay đổi.
Là anh ta!
Vũ Hoàng Minh, sao anh ta dám xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ anh ta không sợ bị chơi chết sao?
Theo đạo lý mà nói, Vương Ma Tâm hẳn đã sớm tra được tung tích của Vũ Hoàng Minh rồi chứ?
Tại sao lại để anh ta xuất hiện ở đây.
Vũ Hoàng Minh nghe vậy thì khẽ lắc đầu.
Trương Hải Long đi lên phía trước, nhìn lướt qua, trông thấy giá đựng rau quả.
Đưa tay chụp được, trực tiếp bóp nát trước mặt mấy người.
“Nếu các người cảm thấy đầu mình cứng hơn thứ này thì cứ thử “
xem.
“Trừ cha con họ Ngô ra thì những người khác cút hết cho tôi, cho các người năm giây.”
Tên mập trông thấy giá thép bị bóp nát thì da mặt cũng giật một cái.
Cái này nếu bóp xương mình thì không phải sẽ nát luôn sao?
Không hề suy nghĩ, anh ta lập tức đứng lên nói: “Ngại quá các vị, tôi còn có chút việc phải đi trước một bước.”
Nói xong rồi vòng qua Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long rời khỏi phòng.
Những người khác thấy thế cũng không dám ở lại.
Hiển nhiên đây là tới trả thù.
Bọn họ ở đây hoàn toàn là chết.
Huống chị có quan hệ cái rắm gì với bọn họ đâu.
Không tới vài giây đồng hồ, cả căn phòng nhỏ chỉ còn bốn người là cha con Ngô Thành Vinh và Vũ Hoàng Minh.
Trương Hải Long đóng cửa lại, thuận tay khóa trái cửa.
Vũ Hoàng Minh tiện tay kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhếch miệng nhìn hai cha con Ngô Thành Vinh.
“Ngô Thành Vinh, lúc trước dạy dỗ anh còn chưa đủ à? Còn dám tìm người ra tay với vợ tôi?”
Ngô Thành Vinh còn chưa mỡ miệng, sắc mặt Ngô Thiện Lâm lập tức đã lạnh xuống.
“Cậu chính là Vũ Hoàng Minh? Dám hạ độc con trai tôi, cậu điên rồi! Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, giao thuốc giải ra, tôi tha cho cậu, nếu không tôi điện một cái thì hôm nay cậu không đi ra nổi cửa lớn này đâu.”
Nhưng cô đã quyết định muốn từ chối.
Không biết vì sao luôn cảm thấy có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhưng vừa nghĩ tới sính lễ hai mươi tỷ thì cô liền bất lực.
“Được, tôi uống.”
Tô Thanh Trúc cố nặn ra nụ cười, cầm lấy ly rượu vang đỏ một hơi cạn sạch.
Vương Hoàng Thụy mỉm cười, sâu trong đáy mắt hiện lên ánh sáng mịt mỡ.
Dưới lầu nhà hàng Hằng Hoa.
Một chiếc xe việt dã dừng ð cổng.
Vũ Hoàng Minh từ trên xe bước xuống, nhìn nhà hàng Hằng Hoa trước mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Cậu Minh, bọn họ bây giờ ở phóng số mười, bây giờ chúng ta đi lên sao?”
Trương Hải Long đứng ở sau lưng Vũ Hoàng Minh, cung kính nói.
“Lân đi.”
Vũ Hoàng Minh chắp tay sau lưng, Trương Hải Long liền đi theo sau anh.
Hai người trực tiếp tới vị trí lầu hai.
Nhìn sang từng phòng, đi thẳng tới cửa phòng số mười.
Bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng lên, đưa tay đẩy cửa ra.
Bảy tám người trong phòng lập tức sửng sốt.
Một tên mập nhất lấy lại tỉnh thần trước, nhướng mày: “Anh là ai?
Không biết đây là phòng riêng sao?”
Vũ Hoàng Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Ánh mắt rơi vào trên người Ngô Thành Vinh và đàn ông kia bên cạnh anh ta.
“Chẳng liên quan gì tới anh, cút.
Giọng nói không lớn nhưng truyền vào trong tai mấy người này rất rõ ràng.
Mấy người đó lập tức bật cười.
“Anh có tư cách gì mà dám bảo chúng tôi cút? Có tin tôi gọi điện một cái, anh ngay cả cửa này cũng không đi ra được không?”
Tên mập mạp kia tiếp tục réo ầm ï.
Nhưng sắc mặt Ngô Thành Vinh và Ngô Thiện Lâm liên tục thay đổi.
Là anh ta!
Vũ Hoàng Minh, sao anh ta dám xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ anh ta không sợ bị chơi chết sao?
Theo đạo lý mà nói, Vương Ma Tâm hẳn đã sớm tra được tung tích của Vũ Hoàng Minh rồi chứ?
Tại sao lại để anh ta xuất hiện ở đây.
Vũ Hoàng Minh nghe vậy thì khẽ lắc đầu.
Trương Hải Long đi lên phía trước, nhìn lướt qua, trông thấy giá đựng rau quả.
Đưa tay chụp được, trực tiếp bóp nát trước mặt mấy người.
“Nếu các người cảm thấy đầu mình cứng hơn thứ này thì cứ thử “
xem.
“Trừ cha con họ Ngô ra thì những người khác cút hết cho tôi, cho các người năm giây.”
Tên mập trông thấy giá thép bị bóp nát thì da mặt cũng giật một cái.
Cái này nếu bóp xương mình thì không phải sẽ nát luôn sao?
Không hề suy nghĩ, anh ta lập tức đứng lên nói: “Ngại quá các vị, tôi còn có chút việc phải đi trước một bước.”
Nói xong rồi vòng qua Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long rời khỏi phòng.
Những người khác thấy thế cũng không dám ở lại.
Hiển nhiên đây là tới trả thù.
Bọn họ ở đây hoàn toàn là chết.
Huống chị có quan hệ cái rắm gì với bọn họ đâu.
Không tới vài giây đồng hồ, cả căn phòng nhỏ chỉ còn bốn người là cha con Ngô Thành Vinh và Vũ Hoàng Minh.
Trương Hải Long đóng cửa lại, thuận tay khóa trái cửa.
Vũ Hoàng Minh tiện tay kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhếch miệng nhìn hai cha con Ngô Thành Vinh.
“Ngô Thành Vinh, lúc trước dạy dỗ anh còn chưa đủ à? Còn dám tìm người ra tay với vợ tôi?”
Ngô Thành Vinh còn chưa mỡ miệng, sắc mặt Ngô Thiện Lâm lập tức đã lạnh xuống.
“Cậu chính là Vũ Hoàng Minh? Dám hạ độc con trai tôi, cậu điên rồi! Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, giao thuốc giải ra, tôi tha cho cậu, nếu không tôi điện một cái thì hôm nay cậu không đi ra nổi cửa lớn này đâu.”