Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Bồi thường tiên hợp đồng
Vừa mới ký xong xong hợp đồng liền chấm dứt hợp đồng?
Đây là cái thao tác gì vậy?
Chẳng lẽ, tập đoàn Thanh Vân không sợ phải bồi thường nhiều tiền phí vi phạm hợp đồng sao?
Hợp đồng là hai trăm mười tỷ, phí vi phạm hợp đồng là gấp đôi đó!
Đó chính là bốn trăm hai chục tỷ đó.
Tập đoàn Thanh Vân điên rồi sao? Nếu chấm dứt hợp đồng thì sẽ phải bồi thường bốn trăm hai chục tỷ tiền vi phạm hợp đồng đó!
Tô Cao Cường sợ ngây người!
Những phí bồi thường vi phạm hợp đồng này, cũng đủ để bọn họ bồi thường một số tiền rất lớn với công ty họ hủy đồng.
Còn lại, hoàn toàn có thể đền bù.
“Chẳng lẽ tập đoàn Thanh Vân biết chúng ta thiếu tiền nên cố ý cho tiền chúng ta sao?”
Tô Hoài Phong không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng mà vẻ mặt của ông cụ Tô thì lại rất giận dữ, bàn tay đập mạnh lên bàn.
“Rầm!”
Âm thanh ngột ngạt khiến cho phòng họp lập tức yên tĩnh lại.
“Một đám ngu xuẩn!”
“Tập đoàn Thanh Vân có thể nuốt tập đoàn Lưu Thị trong một ngày, bọn họ còn quan tâm số tiền này sao?”
“Cho dù bọn họ có bồi thường cho các người, thì các người dám nhận sao?”
Lời nói của ông cụ Tô giống như là một gáo nước lạnh hất lên đầu mọi người, cả người lạnh giá.
Nếu đúng là như vậy, thì…
Cái phí vi phạm hợp đồng này, bọn họ quả thật không dám nhận.
Vừa mới nhận cái, tập đoàn Tô Thị sẽ xong đời ngay!
“Tô Thanh Mai! Rốt cuộc cháu đã làm chuyện gì mà khiến tập đoàn Thanh Vân chấm dứt hợp đồng vậy hả?”
Vẻ mặt Tô Thanh Mai tràn đầy vẻ không biết tại sai, cô ta đã làm cái gì đâu.
“Ông nội, cháu không có làm cái gì mà, cháu cũng không biết vì sao tập đoàn Thanh Vân lại muốn chấm dứt hợp đồng!”
“Được rồi, ông không muốn nghe giải thích, nếu như cháu không thể khiến tập đoàn Thanh Vân thu hồi việc chấm dứt hợp đồng, vậy thì về sau cháu cũng không cần đi làm nữa”
“Tan họp!”
Có thể nhìn ra được, làn này ông cụ Tô thực sự tức giận.
Nếu như không thể bồi thường tiền cho các công ty kia, tập đoàn Thanh Vân lại còn chấm dứt hợp đồng, như vậy nhà họ Tô liền xong đời.
Người nhà họ Tô tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không biết phải làm Sao.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tô.
Vũ Hoàng Minh ngồi trên xe rất lâu nhưng không có xuống xe.
Trương Hải Long ngồi ở vị trí lái xe cười khổ một tiến: “Cậu Minh, tôi cảm thấy anh nên đi vào, dù sao Dâu Tây cũng là con gái của anh”
“Cho dù…cậu không suy nghĩ cho cô Trúc, thì cũng phải suy nghĩ cho Dâu Tây, cô bé còn nhỏ như vậy, không thể không có tình thương của ba.”
Thật ra, tuổi tác của Trương Hải Long lớn hơn Vũ Hoàng Minh, cũng đã có con cái của riêng mình.
Nhưng mà con anh ta đều đã lớn rồi.
Thế nhưng mà anh ta cũng là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm hơn so với Vũ Hoàng Minh.
“Vậy sao? Vậy tôi sẽ đi vào.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh xuống xe.
Nhưng Trương Hải Long lại nói tiếp: “Cậu Minh, tại sao cậu không gợi điện cho cô Trúc trước….”
Vũ Hoàng Minh sững sờ, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Tô Thanh Trúc.
“Tút tút tút tút….”
Trọn vẹn một phút nhưng không có người nghe máy.
Anh cúi đầu cười khổ một tiếng: “Cô ấy không muốn nhận điện thoại của tôi, để tôi vào xem Dâu Tây trước.”
Mà tại dưới chân tập đoàn Tô Thị.
Trong tay Tô Thanh Trúc cầm mấy phần hợp đồng, điện thoại đặt ð trong túi, bởi vì vừa mới họp xong nên cô vẫn để ở chế độ im lặng.
“Trước tiên bắt đầu từ công ty Grant đi.”
Bây giờ cô muốn đi tìm mấy cái công ty đã chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tô để thương lượng.
Chỉ cần còn có đường lui, cô sẽ cố hết sức.
Khi cô đi đến ven đường, chuẩn bị gọi một chiếc xe, có một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước mặt cô.
Từ trên xe có hai người đàn ông đi xuống, một người cầm bình xịt xịt vào mặt cô.
Tô Thanh Trúc hít phải một hơi, mí mắp trở nên vô cùng nặng, cả người không có chút sức lực nào.
Còn chưa kịp nói gì đã bị kép lên xe.
Đây là cái thao tác gì vậy?
Chẳng lẽ, tập đoàn Thanh Vân không sợ phải bồi thường nhiều tiền phí vi phạm hợp đồng sao?
Hợp đồng là hai trăm mười tỷ, phí vi phạm hợp đồng là gấp đôi đó!
Đó chính là bốn trăm hai chục tỷ đó.
Tập đoàn Thanh Vân điên rồi sao? Nếu chấm dứt hợp đồng thì sẽ phải bồi thường bốn trăm hai chục tỷ tiền vi phạm hợp đồng đó!
Tô Cao Cường sợ ngây người!
Những phí bồi thường vi phạm hợp đồng này, cũng đủ để bọn họ bồi thường một số tiền rất lớn với công ty họ hủy đồng.
Còn lại, hoàn toàn có thể đền bù.
“Chẳng lẽ tập đoàn Thanh Vân biết chúng ta thiếu tiền nên cố ý cho tiền chúng ta sao?”
Tô Hoài Phong không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng mà vẻ mặt của ông cụ Tô thì lại rất giận dữ, bàn tay đập mạnh lên bàn.
“Rầm!”
Âm thanh ngột ngạt khiến cho phòng họp lập tức yên tĩnh lại.
“Một đám ngu xuẩn!”
“Tập đoàn Thanh Vân có thể nuốt tập đoàn Lưu Thị trong một ngày, bọn họ còn quan tâm số tiền này sao?”
“Cho dù bọn họ có bồi thường cho các người, thì các người dám nhận sao?”
Lời nói của ông cụ Tô giống như là một gáo nước lạnh hất lên đầu mọi người, cả người lạnh giá.
Nếu đúng là như vậy, thì…
Cái phí vi phạm hợp đồng này, bọn họ quả thật không dám nhận.
Vừa mới nhận cái, tập đoàn Tô Thị sẽ xong đời ngay!
“Tô Thanh Mai! Rốt cuộc cháu đã làm chuyện gì mà khiến tập đoàn Thanh Vân chấm dứt hợp đồng vậy hả?”
Vẻ mặt Tô Thanh Mai tràn đầy vẻ không biết tại sai, cô ta đã làm cái gì đâu.
“Ông nội, cháu không có làm cái gì mà, cháu cũng không biết vì sao tập đoàn Thanh Vân lại muốn chấm dứt hợp đồng!”
“Được rồi, ông không muốn nghe giải thích, nếu như cháu không thể khiến tập đoàn Thanh Vân thu hồi việc chấm dứt hợp đồng, vậy thì về sau cháu cũng không cần đi làm nữa”
“Tan họp!”
Có thể nhìn ra được, làn này ông cụ Tô thực sự tức giận.
Nếu như không thể bồi thường tiền cho các công ty kia, tập đoàn Thanh Vân lại còn chấm dứt hợp đồng, như vậy nhà họ Tô liền xong đời.
Người nhà họ Tô tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không biết phải làm Sao.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tô.
Vũ Hoàng Minh ngồi trên xe rất lâu nhưng không có xuống xe.
Trương Hải Long ngồi ở vị trí lái xe cười khổ một tiến: “Cậu Minh, tôi cảm thấy anh nên đi vào, dù sao Dâu Tây cũng là con gái của anh”
“Cho dù…cậu không suy nghĩ cho cô Trúc, thì cũng phải suy nghĩ cho Dâu Tây, cô bé còn nhỏ như vậy, không thể không có tình thương của ba.”
Thật ra, tuổi tác của Trương Hải Long lớn hơn Vũ Hoàng Minh, cũng đã có con cái của riêng mình.
Nhưng mà con anh ta đều đã lớn rồi.
Thế nhưng mà anh ta cũng là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm hơn so với Vũ Hoàng Minh.
“Vậy sao? Vậy tôi sẽ đi vào.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh xuống xe.
Nhưng Trương Hải Long lại nói tiếp: “Cậu Minh, tại sao cậu không gợi điện cho cô Trúc trước….”
Vũ Hoàng Minh sững sờ, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Tô Thanh Trúc.
“Tút tút tút tút….”
Trọn vẹn một phút nhưng không có người nghe máy.
Anh cúi đầu cười khổ một tiếng: “Cô ấy không muốn nhận điện thoại của tôi, để tôi vào xem Dâu Tây trước.”
Mà tại dưới chân tập đoàn Tô Thị.
Trong tay Tô Thanh Trúc cầm mấy phần hợp đồng, điện thoại đặt ð trong túi, bởi vì vừa mới họp xong nên cô vẫn để ở chế độ im lặng.
“Trước tiên bắt đầu từ công ty Grant đi.”
Bây giờ cô muốn đi tìm mấy cái công ty đã chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tô để thương lượng.
Chỉ cần còn có đường lui, cô sẽ cố hết sức.
Khi cô đi đến ven đường, chuẩn bị gọi một chiếc xe, có một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước mặt cô.
Từ trên xe có hai người đàn ông đi xuống, một người cầm bình xịt xịt vào mặt cô.
Tô Thanh Trúc hít phải một hơi, mí mắp trở nên vô cùng nặng, cả người không có chút sức lực nào.
Còn chưa kịp nói gì đã bị kép lên xe.