Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Thương lượng “Ám Dạ?”
Vũ Hoàng Minh nhíu mày.
Chưa từng nghe qua tổ chức này.
Nhưng có thể từ thực lực của mấy người này thấy được thế lực của tổ chức này phân bố rất rộng.
Khẳng định phía sau là người có thân phận chống lưng.
Sắc mặt Mãnh Hổ trắng bệch vì mất máu quá nhiều, tuy có chút suy yếu nhưng vẫn đủ đề sức để tranh luận: “Nếu anh có thể nể mặt tổ chức Ám Dạ mà bỏ qua chuyện lần này thì sau này anh gặp chuyện gì phiền phức khó giải quyết chúng tôi cũng nguyện ý giúp anh chia sẻ khó khăn, cứ coi đây là điều kiện chúng tôi cho anh đi.”
Vũ Hoàng Minh cười cười: “Vậy ư? Vậy trước tiên cứ giải quyết tên này trước đã rồi có chuyện gì chúng ta từ từ nói sau.”
Nói xong anh đưa tay chỉ Mạc Vĩnh Hùng đang giẫy giụa trên mặt đất.
Mạc Vĩnh Hùng bây giờ nhìn thật thảm hại không nhìn ra đây từng là đại gia có tiếng, là chủ nhân của nhà họ Mạc chứ, khi nghe được đoạn hội thoại của Vũ Hoàng Minh và Mãnh Hồ sắc mặt của Mạc Vĩnh Hùng hoàn toàn thay đổi, giọng điệu hoảng sợ mỡ miệng cầu xin: “Không, các người không thể giết tôi, tôi chính là chủ nhân của nhà họ Mạc nha, tôi có thể cho các người rất nhiều rất nhiều tiền!
Tôi nguyện ý đem tất cả gia sản giao cho các người cầu xin các người tha cho tôi một mạng cầu xin các người.”
Chỉ tiếc vào lúc như thế này tiền không phải là vạn năng cho dù có vứt đống tiền trước mặt anh chỉ sợ cái mạng này của Mạc Vĩnh Hùng cũng không giữ được.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên.
Trên trán của Mạc Vĩnh Hùng có thêm một cái lỗ máu, chết không nhắm mắt nằm ở trên mặt đất.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đoàng hoàng rồi nhỉ?”
Mãnh Hồ chậm rãi thu tay đang cầm súng, nhìn về sắc mặt bình tĩnh của Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn xung quanh bốn phía một chút sau đó anh chọn ngồi xuống một cục đá bị vứt bỏ gần đó.
Hít thật sâu một hơi thuốc lá: “Có thể nói cho tôi biết một chút về tổ chức của các người không?”
Nghe thấy câu hỏi của Vũ Hoàng Minh, sắc mặt của mấy người kia hơi thay đổi sau đó liếc nhìn nhau.
“Anh không biết ư?”
Mãnh Hồ hỏi lại ngược lại khiến Vũ Hoàng Minh sững sờ.
“Không lẽ, tôi phải biết tổ chức của các người sao?”
Anh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Xem ra, tổ chức này rất có danh tiếng, có rất nhiều người biết đến tổ chức này thì phải.
Hơn nữa công việc của bọn họ không phải dạng vừa.
Từ khi nào Vân Xuyên lại xuất hiện cái tổ chức này vậy? Thế mà anh không hay biết gì.
Mãnh Hồ hít sâu một hơi: “Nếu anh đây đã không biết về tổ chức chúng tôi thì chúng tôi không thể nói cho anh biết được, đây là quy định của tổ chức!”
“Nhưng, tôi có thể cam đoan là chỉ cần anh ra cái giá phù hợp, cho dù có là người của hoàng gia hay người có chức có quyền gì đó chúng tôi đều có thể giúp anh đây giải quyết! Còn về chuyện lần này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ miễn phí giúp anh xử lý một lần coi như bù đắp sai lầm mà chúng tôi gây ra.”
Nghe xong, con mắt của Vũ Hoàng Minh có chút nheo lại.
Đến người của hoàng gia cũng dám ra tay, xem ra người chống lưng đứng phía sau tổ chức này rất cứng, không thể khinh thường được.
Chỉ là bọn họ tìm nhầm người rồi.
“Xem ra tổ chức của các người rất mạnh nha. Nhưng tôi không có tính bỏ qua cho các người đâu, chuyện này các người nghĩ như vậy là xong sao? Đừng có mơ! Muốn bù đắp hay bồi thường gì thì phải hỏi ông đây có đồng ý không đã.”
Anh nhả một ngụm khói thuốc lá từ trong miệng ra, khói thuốc lượn lờ trắng mờ như sương mù, khóe miệng anh giương lên cười lạnh một tiếng.
“Anh đúng là không biết tốt xấu được voi đòi tiên, anh tưởng anh là ai được bọn tôi bồi thường cho còn không biết điều!”
Bọn Mãnh Hồ biến sắc định ra tay với Vũ Hoàng Minh.
Nhưng tay mới vừa nâng lên đã bị Vũ Hoàng Minh đánh lăn quay ngã trên mặt đất rồi.
Ngay cả đầu cũng bị nổ tung không còn gì chỉ còn thứ màu đỏ trắng rơi lả tả trên đất.
“Hừi”
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tàn thuốc rơi trên mặt đất.
Sờ lên chỗ bị thương ở đầu có chút: “Bà nội nó, vẫn còn đau.”
Anh than một tiếng Thật ra anh cố gắng cứng rắn chịu đau chính là vì muốn để Tô Thanh Trúc nhìn thấy mà thôi.
Nếu không thì chỉ dựa vào mấy cái thứ phế vật này mà muốn hạ được anh sao?Đến tư cách chạm vào anh còn không có huống chỉ là đánh trúng anh.
Anh đứng dậy rời khỏi nhà máy hóa chất.
Vũ Đức Trung và Tô Thanh Trúc đều đang ở cổng nhà máy hóa chất chờ đợi Vũ Hoàng Minh đi ra.
Đang sốt ruột thì đột nhiên truyền đến một tiếng súng trực tiếp dọa bọn họ run rầy.
Vũ Đức Trung nuốt một ngụm nước bọt, may mà lúc trước mình không làm chuyện gì kết thù với ông nội Minh này. Bằng không người phải nằm dưới đất kia sẽ là mình rồi.
Ánh mắt Tô Thanh Trúc phức tạp nhìn cửa ra, cô cũng không thể hiểu nổi vì sao Vũ Hoàng Minh lại giấu diếm cô.
Những người này đều là bạn anh thật sao?
Lúc mà Vũ Hoàng Minh đi ra, liền nhìn thấy hai người đang đứng ð cổng chờ anh.
Chưa từng nghe qua tổ chức này.
Nhưng có thể từ thực lực của mấy người này thấy được thế lực của tổ chức này phân bố rất rộng.
Khẳng định phía sau là người có thân phận chống lưng.
Sắc mặt Mãnh Hổ trắng bệch vì mất máu quá nhiều, tuy có chút suy yếu nhưng vẫn đủ đề sức để tranh luận: “Nếu anh có thể nể mặt tổ chức Ám Dạ mà bỏ qua chuyện lần này thì sau này anh gặp chuyện gì phiền phức khó giải quyết chúng tôi cũng nguyện ý giúp anh chia sẻ khó khăn, cứ coi đây là điều kiện chúng tôi cho anh đi.”
Vũ Hoàng Minh cười cười: “Vậy ư? Vậy trước tiên cứ giải quyết tên này trước đã rồi có chuyện gì chúng ta từ từ nói sau.”
Nói xong anh đưa tay chỉ Mạc Vĩnh Hùng đang giẫy giụa trên mặt đất.
Mạc Vĩnh Hùng bây giờ nhìn thật thảm hại không nhìn ra đây từng là đại gia có tiếng, là chủ nhân của nhà họ Mạc chứ, khi nghe được đoạn hội thoại của Vũ Hoàng Minh và Mãnh Hồ sắc mặt của Mạc Vĩnh Hùng hoàn toàn thay đổi, giọng điệu hoảng sợ mỡ miệng cầu xin: “Không, các người không thể giết tôi, tôi chính là chủ nhân của nhà họ Mạc nha, tôi có thể cho các người rất nhiều rất nhiều tiền!
Tôi nguyện ý đem tất cả gia sản giao cho các người cầu xin các người tha cho tôi một mạng cầu xin các người.”
Chỉ tiếc vào lúc như thế này tiền không phải là vạn năng cho dù có vứt đống tiền trước mặt anh chỉ sợ cái mạng này của Mạc Vĩnh Hùng cũng không giữ được.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên.
Trên trán của Mạc Vĩnh Hùng có thêm một cái lỗ máu, chết không nhắm mắt nằm ở trên mặt đất.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đoàng hoàng rồi nhỉ?”
Mãnh Hồ chậm rãi thu tay đang cầm súng, nhìn về sắc mặt bình tĩnh của Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn xung quanh bốn phía một chút sau đó anh chọn ngồi xuống một cục đá bị vứt bỏ gần đó.
Hít thật sâu một hơi thuốc lá: “Có thể nói cho tôi biết một chút về tổ chức của các người không?”
Nghe thấy câu hỏi của Vũ Hoàng Minh, sắc mặt của mấy người kia hơi thay đổi sau đó liếc nhìn nhau.
“Anh không biết ư?”
Mãnh Hồ hỏi lại ngược lại khiến Vũ Hoàng Minh sững sờ.
“Không lẽ, tôi phải biết tổ chức của các người sao?”
Anh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Xem ra, tổ chức này rất có danh tiếng, có rất nhiều người biết đến tổ chức này thì phải.
Hơn nữa công việc của bọn họ không phải dạng vừa.
Từ khi nào Vân Xuyên lại xuất hiện cái tổ chức này vậy? Thế mà anh không hay biết gì.
Mãnh Hồ hít sâu một hơi: “Nếu anh đây đã không biết về tổ chức chúng tôi thì chúng tôi không thể nói cho anh biết được, đây là quy định của tổ chức!”
“Nhưng, tôi có thể cam đoan là chỉ cần anh ra cái giá phù hợp, cho dù có là người của hoàng gia hay người có chức có quyền gì đó chúng tôi đều có thể giúp anh đây giải quyết! Còn về chuyện lần này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ miễn phí giúp anh xử lý một lần coi như bù đắp sai lầm mà chúng tôi gây ra.”
Nghe xong, con mắt của Vũ Hoàng Minh có chút nheo lại.
Đến người của hoàng gia cũng dám ra tay, xem ra người chống lưng đứng phía sau tổ chức này rất cứng, không thể khinh thường được.
Chỉ là bọn họ tìm nhầm người rồi.
“Xem ra tổ chức của các người rất mạnh nha. Nhưng tôi không có tính bỏ qua cho các người đâu, chuyện này các người nghĩ như vậy là xong sao? Đừng có mơ! Muốn bù đắp hay bồi thường gì thì phải hỏi ông đây có đồng ý không đã.”
Anh nhả một ngụm khói thuốc lá từ trong miệng ra, khói thuốc lượn lờ trắng mờ như sương mù, khóe miệng anh giương lên cười lạnh một tiếng.
“Anh đúng là không biết tốt xấu được voi đòi tiên, anh tưởng anh là ai được bọn tôi bồi thường cho còn không biết điều!”
Bọn Mãnh Hồ biến sắc định ra tay với Vũ Hoàng Minh.
Nhưng tay mới vừa nâng lên đã bị Vũ Hoàng Minh đánh lăn quay ngã trên mặt đất rồi.
Ngay cả đầu cũng bị nổ tung không còn gì chỉ còn thứ màu đỏ trắng rơi lả tả trên đất.
“Hừi”
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tàn thuốc rơi trên mặt đất.
Sờ lên chỗ bị thương ở đầu có chút: “Bà nội nó, vẫn còn đau.”
Anh than một tiếng Thật ra anh cố gắng cứng rắn chịu đau chính là vì muốn để Tô Thanh Trúc nhìn thấy mà thôi.
Nếu không thì chỉ dựa vào mấy cái thứ phế vật này mà muốn hạ được anh sao?Đến tư cách chạm vào anh còn không có huống chỉ là đánh trúng anh.
Anh đứng dậy rời khỏi nhà máy hóa chất.
Vũ Đức Trung và Tô Thanh Trúc đều đang ở cổng nhà máy hóa chất chờ đợi Vũ Hoàng Minh đi ra.
Đang sốt ruột thì đột nhiên truyền đến một tiếng súng trực tiếp dọa bọn họ run rầy.
Vũ Đức Trung nuốt một ngụm nước bọt, may mà lúc trước mình không làm chuyện gì kết thù với ông nội Minh này. Bằng không người phải nằm dưới đất kia sẽ là mình rồi.
Ánh mắt Tô Thanh Trúc phức tạp nhìn cửa ra, cô cũng không thể hiểu nổi vì sao Vũ Hoàng Minh lại giấu diếm cô.
Những người này đều là bạn anh thật sao?
Lúc mà Vũ Hoàng Minh đi ra, liền nhìn thấy hai người đang đứng ð cổng chờ anh.