Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1202
Chương 1202
Dường như trong đám người Đông Hoàng này, đã có người phát hiện ra những gì Tân Vũ Phong làm trước đó.
Tuy nhiên, hình như họ không biết được cụ thể.
Mặc dù phía Huyền Vũ nói rằng họ đã cắt đứt liên hệ giữa tất cả cứ điểm của Đông Hoàng và tổng bộ. Nhưng đối với một tổ chức lớn như thế này, cách thức liên lạc sẽ có rất nhiều, đôi khi chỉ cần dựa vào đôi chân là đã có thể liên lạc rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bởi vậy Tân Vũ Phong cũng không kinh ngạc khi trong vòng một ngày đã có người phát hiện tình hình của những cứ điểm phía trước đó đã bị Tân Vũ Phong tiêu diệt toàn bộ.
Nếu không phát hiện thì mới kỳ lạ.
Thế thì xem ra, nhóm người này chắc là đã chạy trốn đến các cứ điểm khác.
Tân Vũ Phong cũng không vội. Ban đầu, anh định giết từng người từng người một.
Nếu tất cả mọi người có thể tập trung lại ở cùng một chỗ…
Vậy mới có thể giết được một trận sảng khoái!
Tân Vũ Phong cong môi cười, vứt quyển sổ trong tay xuống, xoay người sải bước đi nhanh ra ngoài.
Vùng ngoại ô phía Tây, Vân Thành, Đại Hạ.
Một điểm đóng quân của tổ chức Đông Hoàng.
Trong phòng làm việc, hai tên thủ lĩnh nhỏ của Đông Hoàng đang nói chuyện.
Một người mang vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Nagakawa-kun!
Anh không cảm thấy rất kỳ quái sao? Chỉ trong một buổi sáng, căn cứ của chúng ta đã không thể liên lạc với nhau!”
Người được gọi là Nagakawa-kun chỉ ngước mắt lên.
“Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên? Trung tâm của thiết bị liên lạc nằm ở tổng bộ. Có thể là tổng bộ bị mất điện thôi. Chẳng lẽ còn có thể có người nào đó chạy đến điểm đóng quân của chúng ta rồi từng bước ngắt tất cả các đường dây liên lạc?”
“Fujiwara, anh có phần lo lắng không đâu rồi đó!”
Người đàn ông trung niên tên là Fujiwara đang vội vàng xoa vết rộp nơi khóe miệng.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ông chính ta là thủ lĩnh của công xưởng bỏ hoang mà Tân Vũ Phong đã từng đến thăm trước đây.
Đầu Fujiwara đổ đầy mồ hôi, giọng điệu vội vàng, như thể đang cố chứng minh điều gì đó: “Cậu có thể coi trọng một tí hay không? Trước kia khi phát hiện ra rằng không thể liên lạc với điểm đóng quân của Trung tâm thương mại Khải Việt, tôi đã cử người đến để kiểm tra, nhưng sau khi người của tôi trở về, họ nói rằng Trung tâm thương mại Khải Việt đã bị tuần bổ của Đại Hạ bao vây, căn bản không cho phép bất cứ ai tiến vào”
“Trung tâm thương mại Khải Việt lần đầu tiên mất liên lạc, rất có thể đã xảy ra sự cối”
Nagakawa chế nhạo: “Kích động gì chứ? Người ở Trung tâm thương mai Khải Việt kiêu ngao như vậy, không biết đã nhìn thấy tuần bổ của Đại Hạ bao nhiêu lần rồi”
“Nhưng họ đã mất liên lạc!” Fujiwara lo lắng vỗ đùi.
Nagakawa nói với vẻ sâu kín: “Mười tám điểm đóng quân, một tổng bộ, ngoại trừ chúng ta ở ngoài báo cáo với tổng bộ.
vào mỗi buổi sáng theo thường lệ, chỉ có ông là nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày phải liên hệ lại từng điểm đóng quân một lần…
Chúng ta là đồng hương, tôi thì còn ổn, nhưng những người khác đã không muốn nói chuyện với ông từ lâu rồi, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao”
Fujiwara nghiến răng, đột nhiên đứng lên: “Nói sao n¡ cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạt Có lẽ Đại Hạ đã phái người đi xử lý chúng ta rồi. Tuần bổ bên ngoài Trung tâm thương mại Khải Việt chính là bằng chứng tốt nhất!”
Nagakawa tỏ vẻ bất lực: “Fujiwara Yota, tôi có thể cho hơn tám trăm người trong số các người ở lại chỗ của tôi tạm hai ngày. Thế này là đã nể mặt người đồng hương như ông rồi.
Nếu sau này ông lại nói mấy lời làm dao động sĩ khí Đông Hoàng của chúng ta, để những người trong phân bộ của chúng tôi nghe được, có thể tôi không nhịn nữa đâu…
Fujiwara giậm chân, nghiến răng nghiến lợi ni không tin cũng được! Hiện tại tôi sẽ phái người đi liên hệ với tổng bộ!”
“Thông tin liên lạc hiện đang bị gián đoạn, tổng bộ cách phía chúng ta rất xa, bây giờ ông lại cử người qua đó, cho dù đi đến buổi tối hôm nay cũng không đến được tổng bộ đâu đó?” Nagakawa nói.
Fujiwara phớt lờ lời khuyên của Nagakawa và đi thẳng tới cấp dưới của mình.
Tuy nhiên, trước khi những thuộc hạ được Fujiwara phái đi ra ngoài, sự thật đã chứng minh những lo lắng của Fujiwara là đúng.
Một thanh niên dáng người gầy gò, như một bóng ma…
Tại thời điểm xông vào điểm đóng quân này đã có thể nhìn thấy tất cả mọi người…
Tắm, máu, tất, cả!
“Fujiwara đại nhân, Nagakawa đại nhân, không xong rồi!”
Một người vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng: “Đột nhiên có một cao thủ của Đại Hạ xông vào trong căn cứ, gặp người liền giết, không nói lời nào!”
Dường như trong đám người Đông Hoàng này, đã có người phát hiện ra những gì Tân Vũ Phong làm trước đó.
Tuy nhiên, hình như họ không biết được cụ thể.
Mặc dù phía Huyền Vũ nói rằng họ đã cắt đứt liên hệ giữa tất cả cứ điểm của Đông Hoàng và tổng bộ. Nhưng đối với một tổ chức lớn như thế này, cách thức liên lạc sẽ có rất nhiều, đôi khi chỉ cần dựa vào đôi chân là đã có thể liên lạc rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bởi vậy Tân Vũ Phong cũng không kinh ngạc khi trong vòng một ngày đã có người phát hiện tình hình của những cứ điểm phía trước đó đã bị Tân Vũ Phong tiêu diệt toàn bộ.
Nếu không phát hiện thì mới kỳ lạ.
Thế thì xem ra, nhóm người này chắc là đã chạy trốn đến các cứ điểm khác.
Tân Vũ Phong cũng không vội. Ban đầu, anh định giết từng người từng người một.
Nếu tất cả mọi người có thể tập trung lại ở cùng một chỗ…
Vậy mới có thể giết được một trận sảng khoái!
Tân Vũ Phong cong môi cười, vứt quyển sổ trong tay xuống, xoay người sải bước đi nhanh ra ngoài.
Vùng ngoại ô phía Tây, Vân Thành, Đại Hạ.
Một điểm đóng quân của tổ chức Đông Hoàng.
Trong phòng làm việc, hai tên thủ lĩnh nhỏ của Đông Hoàng đang nói chuyện.
Một người mang vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Nagakawa-kun!
Anh không cảm thấy rất kỳ quái sao? Chỉ trong một buổi sáng, căn cứ của chúng ta đã không thể liên lạc với nhau!”
Người được gọi là Nagakawa-kun chỉ ngước mắt lên.
“Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên? Trung tâm của thiết bị liên lạc nằm ở tổng bộ. Có thể là tổng bộ bị mất điện thôi. Chẳng lẽ còn có thể có người nào đó chạy đến điểm đóng quân của chúng ta rồi từng bước ngắt tất cả các đường dây liên lạc?”
“Fujiwara, anh có phần lo lắng không đâu rồi đó!”
Người đàn ông trung niên tên là Fujiwara đang vội vàng xoa vết rộp nơi khóe miệng.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ông chính ta là thủ lĩnh của công xưởng bỏ hoang mà Tân Vũ Phong đã từng đến thăm trước đây.
Đầu Fujiwara đổ đầy mồ hôi, giọng điệu vội vàng, như thể đang cố chứng minh điều gì đó: “Cậu có thể coi trọng một tí hay không? Trước kia khi phát hiện ra rằng không thể liên lạc với điểm đóng quân của Trung tâm thương mại Khải Việt, tôi đã cử người đến để kiểm tra, nhưng sau khi người của tôi trở về, họ nói rằng Trung tâm thương mại Khải Việt đã bị tuần bổ của Đại Hạ bao vây, căn bản không cho phép bất cứ ai tiến vào”
“Trung tâm thương mại Khải Việt lần đầu tiên mất liên lạc, rất có thể đã xảy ra sự cối”
Nagakawa chế nhạo: “Kích động gì chứ? Người ở Trung tâm thương mai Khải Việt kiêu ngao như vậy, không biết đã nhìn thấy tuần bổ của Đại Hạ bao nhiêu lần rồi”
“Nhưng họ đã mất liên lạc!” Fujiwara lo lắng vỗ đùi.
Nagakawa nói với vẻ sâu kín: “Mười tám điểm đóng quân, một tổng bộ, ngoại trừ chúng ta ở ngoài báo cáo với tổng bộ.
vào mỗi buổi sáng theo thường lệ, chỉ có ông là nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày phải liên hệ lại từng điểm đóng quân một lần…
Chúng ta là đồng hương, tôi thì còn ổn, nhưng những người khác đã không muốn nói chuyện với ông từ lâu rồi, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao”
Fujiwara nghiến răng, đột nhiên đứng lên: “Nói sao n¡ cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạt Có lẽ Đại Hạ đã phái người đi xử lý chúng ta rồi. Tuần bổ bên ngoài Trung tâm thương mại Khải Việt chính là bằng chứng tốt nhất!”
Nagakawa tỏ vẻ bất lực: “Fujiwara Yota, tôi có thể cho hơn tám trăm người trong số các người ở lại chỗ của tôi tạm hai ngày. Thế này là đã nể mặt người đồng hương như ông rồi.
Nếu sau này ông lại nói mấy lời làm dao động sĩ khí Đông Hoàng của chúng ta, để những người trong phân bộ của chúng tôi nghe được, có thể tôi không nhịn nữa đâu…
Fujiwara giậm chân, nghiến răng nghiến lợi ni không tin cũng được! Hiện tại tôi sẽ phái người đi liên hệ với tổng bộ!”
“Thông tin liên lạc hiện đang bị gián đoạn, tổng bộ cách phía chúng ta rất xa, bây giờ ông lại cử người qua đó, cho dù đi đến buổi tối hôm nay cũng không đến được tổng bộ đâu đó?” Nagakawa nói.
Fujiwara phớt lờ lời khuyên của Nagakawa và đi thẳng tới cấp dưới của mình.
Tuy nhiên, trước khi những thuộc hạ được Fujiwara phái đi ra ngoài, sự thật đã chứng minh những lo lắng của Fujiwara là đúng.
Một thanh niên dáng người gầy gò, như một bóng ma…
Tại thời điểm xông vào điểm đóng quân này đã có thể nhìn thấy tất cả mọi người…
Tắm, máu, tất, cả!
“Fujiwara đại nhân, Nagakawa đại nhân, không xong rồi!”
Một người vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng: “Đột nhiên có một cao thủ của Đại Hạ xông vào trong căn cứ, gặp người liền giết, không nói lời nào!”