Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1283
Chương 1283
Tân Vũ Phong nhướng mày liếc nhìn Nhạc Linh Linh, sau đó nắm lấy cổ tay người đang định ném điện thoại đi: "Nhận, tại sao lại không nhận chứ?"
Người bị Tân Vũ Phong nắm cánh tay chỉ biết nuốt nước miếng.
"Chuyện này... Tân Vũ Phong, đây chính là.."
Tân Vũ Phong nhíu mày, có chút không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục: "Nếu còn không nhận thì sẽ cúp máy đó"
Nhận thì nhận, tôi nhận là được chứ gì, người cầm điện thoại không ngừng kêu khổ âm thầm thở dài trong lòng, thường ngày nhìn Tần Vũ Phong cũng rất bình thường mà, sao lúc này lại toát ra khí thể khiến người như vậy chứ?
Điện thoại đã được kết nối, ngay sau đó đã truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, là Saemon.
"Này, các cậu làm gì mà lâu bắt máy như vậy? Còn không nhanh chóng trở về đây?". Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng, sau đó lên tiếng nói: "Ông tìm ai?"
Lúc này, Saemon nghe thấy người trả lời điện thoại là một người Đại Hạ thì vô cùng kích động: "Này, cậu là ai vậy? Là ăn trộm hả? Cậu dám trộm điện thoại của đệ tử tôi sao? Đợi tôi tìm được tôi sẽ đánh chết cậu, đồ người Đại Hạ bẩn thỉu, dám trộm đồ của người Đông Hoàng chúng tôi."
Tân Vũ Phong trợn tròn mắt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Người Đông Hoàng các người không thích nghe người khác nói rõ ràng mọi chuyện hả?"
Theo lời của Tân Vũ Phong, tiếng kêu rên của đám người Đông Hoàng đang nằm la liệt dưới đất cũng lọt vào trong tai Saemon khiển trong lòng Saemon rất kinh ngạc.
Năm giác quan của người tập võ đặc biệt nhạy bén, và mặc dù tiếng than khóc của người Đông Hoàng truyền vào trong loa điện thoại cực kỳ yếu ớt, nhưng Saemon vẫn nghe ra đó là giọng của đệ tử mình.
"Chờ... chờ chút đã, cậu là ai? Đồ đệ của tôi đang ở đâu?"
Ánh mắt Tân Vũ Phong thản nhiên quét qua đám người Đông Hoàng đang nằm vặn vẹo trên mặt đất, sau đó nói: "Tôi sao? Tôi là một người Đại Hạ, là do mấy con chó của ông không có mắt lại hay cắn người lung tung thôi".
Từ trong giọng nói của Saemon đã có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của ông ta: "Cái tên khốn này, cậu đã làm gì bọn nó rồi?" Tần Vũ Phong trả lời: "Cũng không có làm gì, là do mấy người bọn họ đánh người của chúng tôi nên bị tôi đánh lại, chỉ thế thôi."
"Người Đại Hạ bản thỉu, lá gan của cậu cũng lớn lắm. Cậu ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến đánh cho cậu tàn phế"
Tiếng rống giận qua loa điện thoại của Saemon vang vọng khắp căn phòng. "Tôi đang ở đâu sao?" Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng: "Tôi ở đâu, ông là chủ đám chó này nên đương nhiên phải biết rất rõ chứ?"
"Cậu"
Lúc này Quách Thành vẫn nằm ở trên giường nói: "Không... Tần Vũ Phong, dù sao chuyện này xảy ra cũng là do tôi... anhcó thể ra mặt giúp tôi tôi đã rất cảm kích rồi. Nếu không thì anh trở về nước trốn trước đi, tránh phải đối đầu trực tiếp với Saemon, ở đây cứ để tối..."
"Vất vã lắm anh mới kéo tôi từ quỷ môn quan trở về, bây giờ phải để cho Saemon bắt anh trút giận lỡ đánh thành người tàn phế thì sao?"
Tần Vũ Phong nở nụ cười ung dung nói: “Yên tâm đi, dù trời có sập xuống thì cũng có tôi chống rồi."
Tân Vũ Phong nhướng mày liếc nhìn Nhạc Linh Linh, sau đó nắm lấy cổ tay người đang định ném điện thoại đi: "Nhận, tại sao lại không nhận chứ?"
Người bị Tân Vũ Phong nắm cánh tay chỉ biết nuốt nước miếng.
"Chuyện này... Tân Vũ Phong, đây chính là.."
Tân Vũ Phong nhíu mày, có chút không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục: "Nếu còn không nhận thì sẽ cúp máy đó"
Nhận thì nhận, tôi nhận là được chứ gì, người cầm điện thoại không ngừng kêu khổ âm thầm thở dài trong lòng, thường ngày nhìn Tần Vũ Phong cũng rất bình thường mà, sao lúc này lại toát ra khí thể khiến người như vậy chứ?
Điện thoại đã được kết nối, ngay sau đó đã truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, là Saemon.
"Này, các cậu làm gì mà lâu bắt máy như vậy? Còn không nhanh chóng trở về đây?". Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng, sau đó lên tiếng nói: "Ông tìm ai?"
Lúc này, Saemon nghe thấy người trả lời điện thoại là một người Đại Hạ thì vô cùng kích động: "Này, cậu là ai vậy? Là ăn trộm hả? Cậu dám trộm điện thoại của đệ tử tôi sao? Đợi tôi tìm được tôi sẽ đánh chết cậu, đồ người Đại Hạ bẩn thỉu, dám trộm đồ của người Đông Hoàng chúng tôi."
Tân Vũ Phong trợn tròn mắt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Người Đông Hoàng các người không thích nghe người khác nói rõ ràng mọi chuyện hả?"
Theo lời của Tân Vũ Phong, tiếng kêu rên của đám người Đông Hoàng đang nằm la liệt dưới đất cũng lọt vào trong tai Saemon khiển trong lòng Saemon rất kinh ngạc.
Năm giác quan của người tập võ đặc biệt nhạy bén, và mặc dù tiếng than khóc của người Đông Hoàng truyền vào trong loa điện thoại cực kỳ yếu ớt, nhưng Saemon vẫn nghe ra đó là giọng của đệ tử mình.
"Chờ... chờ chút đã, cậu là ai? Đồ đệ của tôi đang ở đâu?"
Ánh mắt Tân Vũ Phong thản nhiên quét qua đám người Đông Hoàng đang nằm vặn vẹo trên mặt đất, sau đó nói: "Tôi sao? Tôi là một người Đại Hạ, là do mấy con chó của ông không có mắt lại hay cắn người lung tung thôi".
Từ trong giọng nói của Saemon đã có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của ông ta: "Cái tên khốn này, cậu đã làm gì bọn nó rồi?" Tần Vũ Phong trả lời: "Cũng không có làm gì, là do mấy người bọn họ đánh người của chúng tôi nên bị tôi đánh lại, chỉ thế thôi."
"Người Đại Hạ bản thỉu, lá gan của cậu cũng lớn lắm. Cậu ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến đánh cho cậu tàn phế"
Tiếng rống giận qua loa điện thoại của Saemon vang vọng khắp căn phòng. "Tôi đang ở đâu sao?" Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng: "Tôi ở đâu, ông là chủ đám chó này nên đương nhiên phải biết rất rõ chứ?"
"Cậu"
Lúc này Quách Thành vẫn nằm ở trên giường nói: "Không... Tần Vũ Phong, dù sao chuyện này xảy ra cũng là do tôi... anhcó thể ra mặt giúp tôi tôi đã rất cảm kích rồi. Nếu không thì anh trở về nước trốn trước đi, tránh phải đối đầu trực tiếp với Saemon, ở đây cứ để tối..."
"Vất vã lắm anh mới kéo tôi từ quỷ môn quan trở về, bây giờ phải để cho Saemon bắt anh trút giận lỡ đánh thành người tàn phế thì sao?"
Tần Vũ Phong nở nụ cười ung dung nói: “Yên tâm đi, dù trời có sập xuống thì cũng có tôi chống rồi."