Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1351
Chương 1351
Nhạc Linh Linh nhìn Tần Vũ Phong và Nhạc Quốc Phong dưới khán đài, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, thầm nói:
“Tôi làm được rồi!”
Sau đó, khóe môi nhợt nhạt của Nhạc Linh Linh nở một nụ cười.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khuôn mặt cô ta tái mét, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Dường như trong đôi mắt ấy chứa hàng vạn vì sao, hy vọng và niềm vui.
Nhợt nhạt nhưng thật xinh đẹp.
Khuôn mặt cô vẫn còn lấm tấm những vết máu, như một con bướm bị gãy cánh đang cố hết sức tung cánh lần cuối cùng.
Sau đó, Nhạc Linh Linh mềm nhũn và ngã về phía sau.
Chưa rõ sống chết!
“Nhạc Linh Linh!”
“Chị Linh Linh!” Nhạc Quốc Phong và các bác sĩ thuộc đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lập tức chạy lên.
Nhìn thấy Nhạc Linh Linh bị thương tới nông nỗi đó, Nhạc Quốc Phong cũng rơm rớm nước måt.
Trong một khoảng thời gian lại không biết phải nói gì mới được.
Bác sĩ thở dài. Vừa định khiêng Nhạc Linh Linh xuống thì một giọng nói bất chợt vang lên.
“Khoan đã!”
Là Tần Vũ Phong.
Anh bước đi vững vàng và rất bình tĩnh.
Tần Vũ Phong bước từng bước đến bên cạnh Nhạc Linh Linh, sau đó quỳ một chân xuống đất, nâng đầu Nhạc Linh Linh đặt lên gối mình.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ngay sau đó, anh ta lấy trong túi ra một viên linh đan.
Viên linh đan này được mang về từ Tây Nam Miêu Cương.
Huyền Vũ đã đưa nó cho anh trước khi anh rời đi.
Huyền Vũ sợ rằng lần này anh sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó, mới nằng nặc bắt buộc anh phải mang theo.
Không ngờ Tần Vũ Phong không sử dụng mà người dùng nó lại là Nhạc Linh Linh.
Đây là một viên thuốc trị thương cao cấp.
Dưới đáy lọ thuốc có khắc một dòng chữ, đại khái là chỉ cần chưa tắt thở thì sau khi uống viên thuốc này vào, trong một thời gian rất ngắn có thể chữa lành tất cả vết thương.
Trong cả ngân khố của toàn bộ vùng Tây Nam Miêu Cương, Tân Vũ Phong chỉ có được hai, ba lọ mà thôi.
Còn chưa tới một trăm viên.
Có thể nói đó là thứ quý giá duy nhất trên đời.
Nhưng khi đưa cho Nhạc Linh Linh uống, trong lòng Tần Vũ Phong không hề cảm thấy uống phí một chút nào.
Bởi vì với khả năng hiện tại của anh, viên thuốc này cũng chỉ như “thiêu hoa trên gẩm” mà thôi.
Tần Vũ Phong thật sự không cần tới nó.
Nhưng Nhạc Linh Linh thì lại đang thoi thóp.
Sau khi uống viên thuốc vào, sắc mặt Nhạc Linh Linh nhanh chóng hồng hào trở lại.
Nhưng cô ta đã hôn mê, những nét mặt vẫn méo mó vì đau đớn.
Đúng là vậy, tốc độ phục hồi các tế bào bị tổn thương trong cơ thể của viên thuốc rất nhanh. Nó giúp chữa lành vết thương mà Nhạc Linh Linh vốn phải mất một tuần, thậm chí một tháng mới có thể chữa lành.
Tất nhiên như thế thì phải cảm thấy đau rồi.
Tần Vũ Phong im lặng nhìn Nhạc Linh Linh, trong lòng anh vô cùng cảm động.
Nhạc Linh Linh bình thường rất
Nhạc Linh Linh nhìn Tần Vũ Phong và Nhạc Quốc Phong dưới khán đài, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, thầm nói:
“Tôi làm được rồi!”
Sau đó, khóe môi nhợt nhạt của Nhạc Linh Linh nở một nụ cười.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khuôn mặt cô ta tái mét, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Dường như trong đôi mắt ấy chứa hàng vạn vì sao, hy vọng và niềm vui.
Nhợt nhạt nhưng thật xinh đẹp.
Khuôn mặt cô vẫn còn lấm tấm những vết máu, như một con bướm bị gãy cánh đang cố hết sức tung cánh lần cuối cùng.
Sau đó, Nhạc Linh Linh mềm nhũn và ngã về phía sau.
Chưa rõ sống chết!
“Nhạc Linh Linh!”
“Chị Linh Linh!” Nhạc Quốc Phong và các bác sĩ thuộc đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lập tức chạy lên.
Nhìn thấy Nhạc Linh Linh bị thương tới nông nỗi đó, Nhạc Quốc Phong cũng rơm rớm nước måt.
Trong một khoảng thời gian lại không biết phải nói gì mới được.
Bác sĩ thở dài. Vừa định khiêng Nhạc Linh Linh xuống thì một giọng nói bất chợt vang lên.
“Khoan đã!”
Là Tần Vũ Phong.
Anh bước đi vững vàng và rất bình tĩnh.
Tần Vũ Phong bước từng bước đến bên cạnh Nhạc Linh Linh, sau đó quỳ một chân xuống đất, nâng đầu Nhạc Linh Linh đặt lên gối mình.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ngay sau đó, anh ta lấy trong túi ra một viên linh đan.
Viên linh đan này được mang về từ Tây Nam Miêu Cương.
Huyền Vũ đã đưa nó cho anh trước khi anh rời đi.
Huyền Vũ sợ rằng lần này anh sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó, mới nằng nặc bắt buộc anh phải mang theo.
Không ngờ Tần Vũ Phong không sử dụng mà người dùng nó lại là Nhạc Linh Linh.
Đây là một viên thuốc trị thương cao cấp.
Dưới đáy lọ thuốc có khắc một dòng chữ, đại khái là chỉ cần chưa tắt thở thì sau khi uống viên thuốc này vào, trong một thời gian rất ngắn có thể chữa lành tất cả vết thương.
Trong cả ngân khố của toàn bộ vùng Tây Nam Miêu Cương, Tân Vũ Phong chỉ có được hai, ba lọ mà thôi.
Còn chưa tới một trăm viên.
Có thể nói đó là thứ quý giá duy nhất trên đời.
Nhưng khi đưa cho Nhạc Linh Linh uống, trong lòng Tần Vũ Phong không hề cảm thấy uống phí một chút nào.
Bởi vì với khả năng hiện tại của anh, viên thuốc này cũng chỉ như “thiêu hoa trên gẩm” mà thôi.
Tần Vũ Phong thật sự không cần tới nó.
Nhưng Nhạc Linh Linh thì lại đang thoi thóp.
Sau khi uống viên thuốc vào, sắc mặt Nhạc Linh Linh nhanh chóng hồng hào trở lại.
Nhưng cô ta đã hôn mê, những nét mặt vẫn méo mó vì đau đớn.
Đúng là vậy, tốc độ phục hồi các tế bào bị tổn thương trong cơ thể của viên thuốc rất nhanh. Nó giúp chữa lành vết thương mà Nhạc Linh Linh vốn phải mất một tuần, thậm chí một tháng mới có thể chữa lành.
Tất nhiên như thế thì phải cảm thấy đau rồi.
Tần Vũ Phong im lặng nhìn Nhạc Linh Linh, trong lòng anh vô cùng cảm động.
Nhạc Linh Linh bình thường rất