Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1573
Chương 1573
Hơi thở của thực thế sẽ dính lên người âm dương sư.
Thậm chí nếu dùng cách nói của dân gian thì gọi là một thể xác nhưng nhiều linh hồn.
Việc này đối với Tân Vũ Phong thì cũng không thoải mái lắm.
Dù Tân Vũ Phong sử dụng ngân thương Long Đảm Lượng, Đao Bắc Thần hay Hiên Viên Kiếm, cho dù anh hoàn toàn lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám đường kiếm khí thì vẫn bị nhiễm hơi thở của tiền bối Đại Hạ.
Trong đó, thứ tàn ác nhất là khi tiếp xúc gần với hơi thở mãnh thú của âm dương sư…
Hai mắt của Tân Vũ Phong hơi híp lại, hô nhỏ một tiếng: “Kiếm Long Minhl”
Một đợt long khí xông lên từ dưới đất, trong chớp mắt cả người Tân Vũ Phong bị nó bao trùm, cùng lúc đó, phía sau anh, một con rồng bán trong suốt nhẹ nhàng hiện ra.
Con rồng vô cùng thân thiết, không ngừng bay xung quanh Tân Vũ Phong, còn thường cọ vào ngón tay của Tân Vũ Phong.
Đây là một trong những biểu hiện yêu thích của Phong.
Nếu Tân Vũ Phong cố tình thúc giục ý thức kiếm khí của Hiên Viên khí với Tân Vũ Kiếm, nói không chừng sẽ có cả cảnh tam hoàng ngũ đế bao vây quanh anh..
Tân Vũ Phong nghĩ một lúc, thôi vẫn quên đi.
Vậy thì ý đồ ngụy trang thành âm dương sư của anh lộ liễu quá.
Tân Vũ Phong hít sâu một hơi, nội kình trên cơ thể nương theo ý chí kiên nghị dần trở nên mềm dẻo, ngay sau đó, Tân Vũ Phong đưa tay chạm vào cấm chế trên cửa.
Một tiếng cạch vang lên.
Cửa lớn không hề xảy ra bài xích nào, mở ra.
Bắt chước giống đến mức hoàn hảo.
Không khó nhìn ra trình độ sử dụng nội kình thuần thục của Tân Vũ Phong, cộng thêm lý giải về võ đạo, chẳng biết đã đạt đến trình độ nào rồi.
Nhưng dù thế nào thì âm dương sư cũng khởi nguồn từ võ đạo, đơn giản là chỉ là tối đa hoá tín người, tạo thành trạng thái “người có tín ngưỡng”.
Thật ra cách này cũng được lưu hành ở Đại Hạ, giống như lúc Tân Vũ Phong sử dụng võ cổ, có thể dung hợp từng thao tác của mình với ý chính của thượng cổ thần tướng cổ võ với nhau.
Nhưng ở Đông Hoàng, vì lí do văn hoá, tín ngưỡng của người Nhật thuần tuý hơn đại đa số bộ phận không có tín ngưỡng tôn giáo của văn hoa Đại Hạ, vì vậy mà số lượng âm dương sư của Đông Hoàng mới nhiều như vậy.
Nhưng chuyện này sau này hẳng nói Trước mắt, Tân Vũ Phong ưỡn ngực, bước vào cửa.
Hai âm dương sư phụ trách tuần tra khi nhìn thấy mặt Tân Vũ Phong thì lập tức sửng sốt.
“Anh là?”
“Chiến thần Thiên Vũ!”
Gương mặt đặc trưng của Tân Vũ Phong thật sự rất dễ nhận ra, những ngày gần đây anh đến Đông Hoàng, hầu như không ai là không biết, dù muốn người ta quên cũng cần phải có thời gian.
Nhưng thật ra chỉ cần Tân Vũ Phong muốn, khí chất trên người anh sẽ thay đổi ngay.
Hiện tại, Tân Vũ Phong nhìn hai người kia, mỉm cười ôn hoà: “Hai cậu nói gì vậy?”
“À… tôi giống cái người tên chiến thần Thiên Vũ lắm đúng không?
Đối phương với chiến thần Thiên Vũ, nhìn cũng không giống nhau lắm nhỉ?
Hơi thở của thực thế sẽ dính lên người âm dương sư.
Thậm chí nếu dùng cách nói của dân gian thì gọi là một thể xác nhưng nhiều linh hồn.
Việc này đối với Tân Vũ Phong thì cũng không thoải mái lắm.
Dù Tân Vũ Phong sử dụng ngân thương Long Đảm Lượng, Đao Bắc Thần hay Hiên Viên Kiếm, cho dù anh hoàn toàn lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám đường kiếm khí thì vẫn bị nhiễm hơi thở của tiền bối Đại Hạ.
Trong đó, thứ tàn ác nhất là khi tiếp xúc gần với hơi thở mãnh thú của âm dương sư…
Hai mắt của Tân Vũ Phong hơi híp lại, hô nhỏ một tiếng: “Kiếm Long Minhl”
Một đợt long khí xông lên từ dưới đất, trong chớp mắt cả người Tân Vũ Phong bị nó bao trùm, cùng lúc đó, phía sau anh, một con rồng bán trong suốt nhẹ nhàng hiện ra.
Con rồng vô cùng thân thiết, không ngừng bay xung quanh Tân Vũ Phong, còn thường cọ vào ngón tay của Tân Vũ Phong.
Đây là một trong những biểu hiện yêu thích của Phong.
Nếu Tân Vũ Phong cố tình thúc giục ý thức kiếm khí của Hiên Viên khí với Tân Vũ Kiếm, nói không chừng sẽ có cả cảnh tam hoàng ngũ đế bao vây quanh anh..
Tân Vũ Phong nghĩ một lúc, thôi vẫn quên đi.
Vậy thì ý đồ ngụy trang thành âm dương sư của anh lộ liễu quá.
Tân Vũ Phong hít sâu một hơi, nội kình trên cơ thể nương theo ý chí kiên nghị dần trở nên mềm dẻo, ngay sau đó, Tân Vũ Phong đưa tay chạm vào cấm chế trên cửa.
Một tiếng cạch vang lên.
Cửa lớn không hề xảy ra bài xích nào, mở ra.
Bắt chước giống đến mức hoàn hảo.
Không khó nhìn ra trình độ sử dụng nội kình thuần thục của Tân Vũ Phong, cộng thêm lý giải về võ đạo, chẳng biết đã đạt đến trình độ nào rồi.
Nhưng dù thế nào thì âm dương sư cũng khởi nguồn từ võ đạo, đơn giản là chỉ là tối đa hoá tín người, tạo thành trạng thái “người có tín ngưỡng”.
Thật ra cách này cũng được lưu hành ở Đại Hạ, giống như lúc Tân Vũ Phong sử dụng võ cổ, có thể dung hợp từng thao tác của mình với ý chính của thượng cổ thần tướng cổ võ với nhau.
Nhưng ở Đông Hoàng, vì lí do văn hoá, tín ngưỡng của người Nhật thuần tuý hơn đại đa số bộ phận không có tín ngưỡng tôn giáo của văn hoa Đại Hạ, vì vậy mà số lượng âm dương sư của Đông Hoàng mới nhiều như vậy.
Nhưng chuyện này sau này hẳng nói Trước mắt, Tân Vũ Phong ưỡn ngực, bước vào cửa.
Hai âm dương sư phụ trách tuần tra khi nhìn thấy mặt Tân Vũ Phong thì lập tức sửng sốt.
“Anh là?”
“Chiến thần Thiên Vũ!”
Gương mặt đặc trưng của Tân Vũ Phong thật sự rất dễ nhận ra, những ngày gần đây anh đến Đông Hoàng, hầu như không ai là không biết, dù muốn người ta quên cũng cần phải có thời gian.
Nhưng thật ra chỉ cần Tân Vũ Phong muốn, khí chất trên người anh sẽ thay đổi ngay.
Hiện tại, Tân Vũ Phong nhìn hai người kia, mỉm cười ôn hoà: “Hai cậu nói gì vậy?”
“À… tôi giống cái người tên chiến thần Thiên Vũ lắm đúng không?
Đối phương với chiến thần Thiên Vũ, nhìn cũng không giống nhau lắm nhỉ?