Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1614
Chương 1614
Sau khi lên máy bay, không lâu sau anh liền cảm thấy mệt mỏi.
Thật ra thì theo lý mà nói, chuyện trong vòng một đêm tiêu diệt cả một gia tộc đối với Tân Vũ Phong mà nói thì chưa được tính là chuyện phải tiêu hao thể thực quá nhiều. Anh không thể mệt mỏi như vậy được.
Nhưng mà…
Nói thế nào đi nữa, lúc Tân Vũ Phong ra tay với Miyamoto Takuro đã sử dụng tuyệt kỹ Kỳ Môn Độn Giáp của mình, ép buộc phải sử dụng thể lực nhiều hơn.
Bây giờ Tân Vũ Phong chỉ mệt mỏi, không thể không liên quan tới một chuyện khác.
Đó chính là sử dụng thuốc.
Thuốc ở trong kho cất giữ đồ quý hiếm của Đại Kiền đối với Tân Vũ Phong mà nói, có tác dụng rất lớn hơn nữa còn có thể chữa trị một số tác dụng phụ của Kỳ Môn Độn Giáp.
Biết được điều này khiến cho Tân Vũ Phong vui mừng không thôi.
Nhưng Tân Vũ Phong cũng không có đắm chìm trong sự mừng rỡ đó quá lâu, dẫu sao cùng là dựa vào bí pháp và thuốc thì sức mạnh mới tăng lên. Nói thật thì dù sao cũng chẳng phải sức mạnh thật sự của bản thân.
Tân Vũ Phong cũng không thể nào mà cứ dựa vào sức mạnh của thuốc và bí pháp để đi chiến đấu được.
Từ đầu đến cuối Tân Vũ Phong vẫn luôn tin rằng đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ để giúp đỡ bản thân trong lúc nguy cấp mà thôi, chứ không phải là sức mạnh thật sự của mình.
Dù tác dụng phụ có nhỏ đi chăng nữa thì cũng là có tác dụng phụ.
Giống như nguyên lý thùng gỗ vậy, thứ quyết định được cái thùng gỗ đó có thể chứa được bao nhiêu nước thường không phải là thanh gỗ cao nhất mà là thanh gỗ thấp nhất.
Kỳ Môn Độn Giáp và thuốc chính là thanh gỗ cao nhất kia.
Rất nhanh sau đó, máy bay đã dừng lại ở sân bay Đế Đô của Đại Hạ.
Mười hai vệ trung thiết huyết và Lâm Kiều Như bởi vì đã sớm nhận được tin tức Tân Vũ Phong trở về nên bọn họ đang cung kính chờ đợi ở sân bay.
Lâm Kiều Như lúc này đang đứng giữa đám người, trong ánh mắt tràn đầy sự mơ màng, còn có chút sự tìm tòi. Tâm mắt không ngừng tìm kiếm dáng dấp của Tân Vũ Phong.
Giờ phút này, ở trong sân bay cũng liên tục vang lên những giọng nói thảo luận về Lâm Kiều Như.
“Trời ơi, người phụ nữ này đẹp quá đi!”
“Đúng vậy, chắc không phải là người nổi tiếng hay gì đâu nhỉ..”
“Sau lưng còn mang theo nhiều hộ vệ như vậy, chắc không phải cô chủ lớn của gia tộc nào đó chứ?”
“Đúng vậy, không chỉ đẹp mà còn có phong cách nữa!”
Một người phụ nữ nhìn chằm Lâm Kiều Như đầy hâm mộ, sau đó nói với người đàn ông ở bên cạnh mình: “Chồng à, em mà đẹp được một nửa như người phụ nữ này là em cảm thấy đủ rồi!”
Vẻ mặt người đàn ông bên cạnh tràn đầy si mê, gật đầu một cái.
Mặt người phụ nữ xinh đẹp kia liền thay đổi, nhéo mạnh người đàn ông kế bên mình một cái: “Anh tự tìm chết hả! Em dám nói cái thôi mà anh dám đồng ý hả! Tối nay cút ra phòng khách ngủ đi!”
Người đàn ông kia vừa nghe, trên mặt lại lộ ra sự mừng rỡ…
Nói thật, Lâm Kiều Như thân là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trưởng thành, cô đã sớm quen với việc bị nhiều người nhìn chẳm rồi.
Lúc này, tuy rằng ở sân bay có không ít người nhìn chăm chăm Lâm Kiều Như, thậm chí còn có một số người không có lễ phép mà lén giơ điện thoại ra chụp Lâm Kiều Như.
Nhưng Lâm Kiều Như ngoại trừ núp ở bên trong mười hai vệ trung thiết huyết để từ chối ống kính của người xa lạ ra thì cũng không có cảm thấy khó chịu hay cái gì khác.
Lâm Kiều Như vẫn không ngừng tìm kiếm dáng dấp của Tân Vũ Phong trong đám người vừa xuống máy bay.
Cuối cùng, một dáng vẻ cao gầy quen thuộc xuất hiện trước tâm mắt Lâm Kiều Như.
Trên mặt Lâm Kiều Như lộ ra vẻ vui mừng, vẫy tay với Tân Vũ Phong.
Cô phải liều mạng kiềm chế mới không gọi ra tên của Tân Vũ Phong.
Dù sao trong đoạn thời gian gần đây, cái tên Tân Vũ Phong này thật sự là khiến người khác chú ý quá nhiều.
Hoặc thậm chí có thế nói, cái tên này có tiếng tăm vang dội với tất cả mọi người ở cả Đại Hạ.
Sau khi lên máy bay, không lâu sau anh liền cảm thấy mệt mỏi.
Thật ra thì theo lý mà nói, chuyện trong vòng một đêm tiêu diệt cả một gia tộc đối với Tân Vũ Phong mà nói thì chưa được tính là chuyện phải tiêu hao thể thực quá nhiều. Anh không thể mệt mỏi như vậy được.
Nhưng mà…
Nói thế nào đi nữa, lúc Tân Vũ Phong ra tay với Miyamoto Takuro đã sử dụng tuyệt kỹ Kỳ Môn Độn Giáp của mình, ép buộc phải sử dụng thể lực nhiều hơn.
Bây giờ Tân Vũ Phong chỉ mệt mỏi, không thể không liên quan tới một chuyện khác.
Đó chính là sử dụng thuốc.
Thuốc ở trong kho cất giữ đồ quý hiếm của Đại Kiền đối với Tân Vũ Phong mà nói, có tác dụng rất lớn hơn nữa còn có thể chữa trị một số tác dụng phụ của Kỳ Môn Độn Giáp.
Biết được điều này khiến cho Tân Vũ Phong vui mừng không thôi.
Nhưng Tân Vũ Phong cũng không có đắm chìm trong sự mừng rỡ đó quá lâu, dẫu sao cùng là dựa vào bí pháp và thuốc thì sức mạnh mới tăng lên. Nói thật thì dù sao cũng chẳng phải sức mạnh thật sự của bản thân.
Tân Vũ Phong cũng không thể nào mà cứ dựa vào sức mạnh của thuốc và bí pháp để đi chiến đấu được.
Từ đầu đến cuối Tân Vũ Phong vẫn luôn tin rằng đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ để giúp đỡ bản thân trong lúc nguy cấp mà thôi, chứ không phải là sức mạnh thật sự của mình.
Dù tác dụng phụ có nhỏ đi chăng nữa thì cũng là có tác dụng phụ.
Giống như nguyên lý thùng gỗ vậy, thứ quyết định được cái thùng gỗ đó có thể chứa được bao nhiêu nước thường không phải là thanh gỗ cao nhất mà là thanh gỗ thấp nhất.
Kỳ Môn Độn Giáp và thuốc chính là thanh gỗ cao nhất kia.
Rất nhanh sau đó, máy bay đã dừng lại ở sân bay Đế Đô của Đại Hạ.
Mười hai vệ trung thiết huyết và Lâm Kiều Như bởi vì đã sớm nhận được tin tức Tân Vũ Phong trở về nên bọn họ đang cung kính chờ đợi ở sân bay.
Lâm Kiều Như lúc này đang đứng giữa đám người, trong ánh mắt tràn đầy sự mơ màng, còn có chút sự tìm tòi. Tâm mắt không ngừng tìm kiếm dáng dấp của Tân Vũ Phong.
Giờ phút này, ở trong sân bay cũng liên tục vang lên những giọng nói thảo luận về Lâm Kiều Như.
“Trời ơi, người phụ nữ này đẹp quá đi!”
“Đúng vậy, chắc không phải là người nổi tiếng hay gì đâu nhỉ..”
“Sau lưng còn mang theo nhiều hộ vệ như vậy, chắc không phải cô chủ lớn của gia tộc nào đó chứ?”
“Đúng vậy, không chỉ đẹp mà còn có phong cách nữa!”
Một người phụ nữ nhìn chằm Lâm Kiều Như đầy hâm mộ, sau đó nói với người đàn ông ở bên cạnh mình: “Chồng à, em mà đẹp được một nửa như người phụ nữ này là em cảm thấy đủ rồi!”
Vẻ mặt người đàn ông bên cạnh tràn đầy si mê, gật đầu một cái.
Mặt người phụ nữ xinh đẹp kia liền thay đổi, nhéo mạnh người đàn ông kế bên mình một cái: “Anh tự tìm chết hả! Em dám nói cái thôi mà anh dám đồng ý hả! Tối nay cút ra phòng khách ngủ đi!”
Người đàn ông kia vừa nghe, trên mặt lại lộ ra sự mừng rỡ…
Nói thật, Lâm Kiều Như thân là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trưởng thành, cô đã sớm quen với việc bị nhiều người nhìn chẳm rồi.
Lúc này, tuy rằng ở sân bay có không ít người nhìn chăm chăm Lâm Kiều Như, thậm chí còn có một số người không có lễ phép mà lén giơ điện thoại ra chụp Lâm Kiều Như.
Nhưng Lâm Kiều Như ngoại trừ núp ở bên trong mười hai vệ trung thiết huyết để từ chối ống kính của người xa lạ ra thì cũng không có cảm thấy khó chịu hay cái gì khác.
Lâm Kiều Như vẫn không ngừng tìm kiếm dáng dấp của Tân Vũ Phong trong đám người vừa xuống máy bay.
Cuối cùng, một dáng vẻ cao gầy quen thuộc xuất hiện trước tâm mắt Lâm Kiều Như.
Trên mặt Lâm Kiều Như lộ ra vẻ vui mừng, vẫy tay với Tân Vũ Phong.
Cô phải liều mạng kiềm chế mới không gọi ra tên của Tân Vũ Phong.
Dù sao trong đoạn thời gian gần đây, cái tên Tân Vũ Phong này thật sự là khiến người khác chú ý quá nhiều.
Hoặc thậm chí có thế nói, cái tên này có tiếng tăm vang dội với tất cả mọi người ở cả Đại Hạ.