Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1660
Chương 1660
Quách Thành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận đang trào dâng trong lòng, cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Lời nói của chiến thần Thiên Vũ đối với mọi người ở doanh trại Thần Sách chính là thánh chỉ.
Đại nhân Thiên Vũ không muốn tranh chấp với người khác nên Quách Thành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng nếu ánh mắt có thể giết chết người thì Quách Thành sẽ nhìn chảm chằm vào tất cả những người có mặt ở đây để họ chết hết!
Đôi mắt của Quách Thành cứ như hổ rình mồi, đầy sự tức giận và sát khí. Quách Thành hy vọng ánh mắt này có thể làm những người đang thảo luận im miệng.
Không chỉ Quách Thành, Cố Khánh và Thịnh Viên đứng bên cạnh cũng có hơi tức giận.
Cố Khánh hoàn toàn không hiểu vì sao Tân Vũ Phong không làm gì để phản kháng lại những lời nghị luận, thậm chí là chế nhạo và sỉ nhục của mọi người xung quanh.
Tuy rằng người khác không biết thực lực của Tân Vũ Phong nên cho rằng Tân Vũ Phong khoác lác.
Nhưng Thịnh Viên và thầy trò Cố Khánh lại hiểu rất rõ.
Lần trước lên núi, Cố Khánh không cẩn thận kích hoạt cơ quan đá lăn, mà Tân Vũ Phong lại phá giải rất dễ dàng.
Trong lúc phá giải, Tân Vũ Phong vận dụng đao pháp như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Bộ pháp bay trên không trung, cùng lắm cũng chỉ đạp nhẹ lên đá vụn để mượn lực, từ đầu tới cuối đều không có chạm chân xuống đất lần nào.
Ngay cả Cố Khánh là một võ giả trẻ tuối và có thực lực không quá cao cũng có thể nhìn ra khả năng và thực lực tu vi của Tân Vũ Phong lợi hại đến cỡ nào.
Ít nhất thực lực cũng trên Tông Sư.
Hơn nữa, Cố Khánh vô cùng tin tưởng việc Tân Vũ Phong từng đánh bại Dung Chiêu.
Có thể dễ dàng đánh bại Dung Chiêu, có năng lực phá giải cơ quan và tung chiêu rất mượt mà, trôi chảy.
Thực lực của vị Tân Vũ Phong này chắc chắn không thấp!
Do đó, Cố Khánh tin tưởng Tân Vũ Phong có đủ thực lực để đối chiến nhưng vẫn không hiểu tại sao Tân Vũ Phong không ra tay.
Cố Khánh nghiến răng, dậm chân, không thèm quan tâm đến sự xấu hổ giữa mình và Tân Vũ Phong. Cố Khánh trực tiếp đi tới trước mặt Tân Vũ Phong.
Cố Khánh vươn tay túm một góc quần áo của Tân Vũ Phong, trên mặt mang theo vẻ vô cùng oán trách, phảng phất như người đang bị bàn tán và chế nhạo là cô ta vậy.
“Tân Vũ Phong!”
“Anh rõ ràng có thể đánh, tại sao anh.
“Cố Khánh!” Lúc này, Thịnh Viên đột nhiên quát lớn một tiếng, cau mày kéo Cố Khánh ra phía sau mình.
“Chuyện của người ta thì cứ để người ta quyết định. Con đang làm cái trò gì vậy!”
Thịnh Viên có thể hiểu được Tân Vũ Phong thật sự không muốn có bất kỳ tranh chấp gì với tên Vạn Mạnh An kia.
Lúc này, Cố Khánh đi lên đổ dầu vào lửa làm cái gì?
Thịnh Viên cảm thấy bản thân có chút đau đầu.
Đúng là thường ngày không nên cưng chiều Cố Khánh như vậy.
Tân Vũ Phong cũng không có dáng vẻ tức giận, sắc mặc vẫn y như bình thường.
Vẻ mặt của Cố Khánh càng không phục, mặc dù bị kéo ra đứng sau lưng Thịnh Viên nhưng vẫn cứ tiếp tục tranh cãi với Tân Vũ Phong như trước.
Quách Thành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận đang trào dâng trong lòng, cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Lời nói của chiến thần Thiên Vũ đối với mọi người ở doanh trại Thần Sách chính là thánh chỉ.
Đại nhân Thiên Vũ không muốn tranh chấp với người khác nên Quách Thành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng nếu ánh mắt có thể giết chết người thì Quách Thành sẽ nhìn chảm chằm vào tất cả những người có mặt ở đây để họ chết hết!
Đôi mắt của Quách Thành cứ như hổ rình mồi, đầy sự tức giận và sát khí. Quách Thành hy vọng ánh mắt này có thể làm những người đang thảo luận im miệng.
Không chỉ Quách Thành, Cố Khánh và Thịnh Viên đứng bên cạnh cũng có hơi tức giận.
Cố Khánh hoàn toàn không hiểu vì sao Tân Vũ Phong không làm gì để phản kháng lại những lời nghị luận, thậm chí là chế nhạo và sỉ nhục của mọi người xung quanh.
Tuy rằng người khác không biết thực lực của Tân Vũ Phong nên cho rằng Tân Vũ Phong khoác lác.
Nhưng Thịnh Viên và thầy trò Cố Khánh lại hiểu rất rõ.
Lần trước lên núi, Cố Khánh không cẩn thận kích hoạt cơ quan đá lăn, mà Tân Vũ Phong lại phá giải rất dễ dàng.
Trong lúc phá giải, Tân Vũ Phong vận dụng đao pháp như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Bộ pháp bay trên không trung, cùng lắm cũng chỉ đạp nhẹ lên đá vụn để mượn lực, từ đầu tới cuối đều không có chạm chân xuống đất lần nào.
Ngay cả Cố Khánh là một võ giả trẻ tuối và có thực lực không quá cao cũng có thể nhìn ra khả năng và thực lực tu vi của Tân Vũ Phong lợi hại đến cỡ nào.
Ít nhất thực lực cũng trên Tông Sư.
Hơn nữa, Cố Khánh vô cùng tin tưởng việc Tân Vũ Phong từng đánh bại Dung Chiêu.
Có thể dễ dàng đánh bại Dung Chiêu, có năng lực phá giải cơ quan và tung chiêu rất mượt mà, trôi chảy.
Thực lực của vị Tân Vũ Phong này chắc chắn không thấp!
Do đó, Cố Khánh tin tưởng Tân Vũ Phong có đủ thực lực để đối chiến nhưng vẫn không hiểu tại sao Tân Vũ Phong không ra tay.
Cố Khánh nghiến răng, dậm chân, không thèm quan tâm đến sự xấu hổ giữa mình và Tân Vũ Phong. Cố Khánh trực tiếp đi tới trước mặt Tân Vũ Phong.
Cố Khánh vươn tay túm một góc quần áo của Tân Vũ Phong, trên mặt mang theo vẻ vô cùng oán trách, phảng phất như người đang bị bàn tán và chế nhạo là cô ta vậy.
“Tân Vũ Phong!”
“Anh rõ ràng có thể đánh, tại sao anh.
“Cố Khánh!” Lúc này, Thịnh Viên đột nhiên quát lớn một tiếng, cau mày kéo Cố Khánh ra phía sau mình.
“Chuyện của người ta thì cứ để người ta quyết định. Con đang làm cái trò gì vậy!”
Thịnh Viên có thể hiểu được Tân Vũ Phong thật sự không muốn có bất kỳ tranh chấp gì với tên Vạn Mạnh An kia.
Lúc này, Cố Khánh đi lên đổ dầu vào lửa làm cái gì?
Thịnh Viên cảm thấy bản thân có chút đau đầu.
Đúng là thường ngày không nên cưng chiều Cố Khánh như vậy.
Tân Vũ Phong cũng không có dáng vẻ tức giận, sắc mặc vẫn y như bình thường.
Vẻ mặt của Cố Khánh càng không phục, mặc dù bị kéo ra đứng sau lưng Thịnh Viên nhưng vẫn cứ tiếp tục tranh cãi với Tân Vũ Phong như trước.