Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1897
Chương 1897
Dù sao, vì để ngồi lên được vị trí này, ông ta đã phải trả giá rất nhiều, cái giá quá lớn.
Ma Quân Cửu U tuyệt đối không muốn mọi công sức sẽ đổ xuống sông biển. Điều quan trọng nhất là
Ông ta chỉ thiếu một bước nữa thôi, sẽ trở thành thống lĩnh Ma Môn.
Tuyệt đối không thể vì thằng nhóc này, dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Nghĩ đến đây, Ma Quân Cửu U không để lại dấu vết, nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí, nhìn thẳng Tu La ở trước mặt.
“Sao thế, không dám xông lên sao?”
Tần Vũ Phong đang trong trạng thái vuốt ve thanh kiếm, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Ma Quân Cửu U.
“Tôi? Sợ?”
Tần Vũ Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Thật ngại quá, cả đời này, Tu La tôi chưa từng sợ chuyện gì!”
Thật sự không có sao?
Không, có đấy.
Tần Vũ Phong lúc nhỏ đã từng lo lắng bố ruột bỏ rơi hai mẹ con bọn họ. Nhưng Tần Vũ Phong khi đó, chỉ biết cầu nguyện.
Tần Vũ Phong trưởng thành, sợ mẹ ruột vĩnh viễn rời xa mình. Tần Vũ Phong khi đó, bất lực.
Tần Vũ Phong hiện tại, sợ Lâm Kiều Như rời khỏi bên cạnh anh, sợ hai người bọn họ, thiên nhân vĩnh cách. Nhưng trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Tần Vũ Phong của trước đây là một đứa trẻ trói gà không chặt.
Tần Vũ Phong của hiện tại đã có thể giơ cao thanh kiếm của anh, bảo vệ người mình yêu thương, bảo vệ người mình trân quý.
Chữ sợ này, đã không còn không từ điển của anh nữa rôi! Anh đã không còn là đứa trẻ mỗi khi sợ hãi sẽ cầu nguyện với bầu trời đêm nữa.
Lần này, anh đã có lực lượng của bản thân. Cầu xin người khác giúp đỡ không bằng dựa vào bản thân mình.
Sợ hãi.
Không bằng khai chiến!
Trong ánh mắt của Tân Vũ Phong chợt hiện lên sự tàn nhẫn hung dữ, ngay cả người trong Ma Môn có mặt tại hiện trường cũng bị ánh mắt này của Tần Vũ Phong dọa cho sợ hãi phải lùi về sau mấy bước.
Tần Vũ Phong lại mỉm cười với Ma Quân Cửu U.
“Ông, đã chuẩn bị đối mặt với thanh kiếm của tôi chưa?”
Tần Vũ Phong nói xong, mũi chân hơi dẫm xuống đất, đột nhiên lấy đà, cơ thể lập tức nhảy cao lên nửa trượng.
Cả người Tần Vũ Phong, kể cả thanh kiếm trên tay đều xông đến Ma Quân Cửu U !
Ma Quân Cửu U thấy vậy cũng không hoảng hốt, ngược lại càng thêm mừng thầm. Cao thủ đấu với nhau, thông thường ai ra tay trước thì người đó thua.
Cơ hội vĩnh viễn thuộc về người đang chuẩn bị.
Thời khắc đối phương tấn công chính là cơ hội của mình!
Có thể ra đòn tấn công bất kỳ lúc nào!
Dù chỉ trong chớp mắt, Cửu U Quỷ Vương vẫn tự tin. Có lẽ nhanh thôi, ông ta dư sức tìm được điểm yếu của thằng nhóc này mà.
Ma Quân Cửu U mỉm cười rạng rỡ, giơ Bích Huyết Bàn
Xà Phong lên chắn ngang trước mắt mình, sau đó bắt đầu tìm điểm yếu của Tu La ngay trước mặt
Nhưng điều làm Ma Quân Cửu U khó lường đang xảy ra ngay trước mắt ông ta.
Ông ta hoàn toàn không tìm thấy sơ hở của Tu La. Góc độ tấn công, vị trí phòng ngự, độ cong cánh tay… Tất cả đều không chê vào đâu được!
Trên người Tu La không hề có sơ hở!
Đồng tử trong mắt Ma Quân Cửu U không khỏi co rút Đây là kinh nghiệm chiến đấu đáng sợ cỡ nào? Từng chiêu ra đòn tấn công hết sức, vậy mà không có sơ hở xíu xiu nào.
Dù sao, vì để ngồi lên được vị trí này, ông ta đã phải trả giá rất nhiều, cái giá quá lớn.
Ma Quân Cửu U tuyệt đối không muốn mọi công sức sẽ đổ xuống sông biển. Điều quan trọng nhất là
Ông ta chỉ thiếu một bước nữa thôi, sẽ trở thành thống lĩnh Ma Môn.
Tuyệt đối không thể vì thằng nhóc này, dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Nghĩ đến đây, Ma Quân Cửu U không để lại dấu vết, nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí, nhìn thẳng Tu La ở trước mặt.
“Sao thế, không dám xông lên sao?”
Tần Vũ Phong đang trong trạng thái vuốt ve thanh kiếm, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Ma Quân Cửu U.
“Tôi? Sợ?”
Tần Vũ Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Thật ngại quá, cả đời này, Tu La tôi chưa từng sợ chuyện gì!”
Thật sự không có sao?
Không, có đấy.
Tần Vũ Phong lúc nhỏ đã từng lo lắng bố ruột bỏ rơi hai mẹ con bọn họ. Nhưng Tần Vũ Phong khi đó, chỉ biết cầu nguyện.
Tần Vũ Phong trưởng thành, sợ mẹ ruột vĩnh viễn rời xa mình. Tần Vũ Phong khi đó, bất lực.
Tần Vũ Phong hiện tại, sợ Lâm Kiều Như rời khỏi bên cạnh anh, sợ hai người bọn họ, thiên nhân vĩnh cách. Nhưng trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Tần Vũ Phong của trước đây là một đứa trẻ trói gà không chặt.
Tần Vũ Phong của hiện tại đã có thể giơ cao thanh kiếm của anh, bảo vệ người mình yêu thương, bảo vệ người mình trân quý.
Chữ sợ này, đã không còn không từ điển của anh nữa rôi! Anh đã không còn là đứa trẻ mỗi khi sợ hãi sẽ cầu nguyện với bầu trời đêm nữa.
Lần này, anh đã có lực lượng của bản thân. Cầu xin người khác giúp đỡ không bằng dựa vào bản thân mình.
Sợ hãi.
Không bằng khai chiến!
Trong ánh mắt của Tân Vũ Phong chợt hiện lên sự tàn nhẫn hung dữ, ngay cả người trong Ma Môn có mặt tại hiện trường cũng bị ánh mắt này của Tần Vũ Phong dọa cho sợ hãi phải lùi về sau mấy bước.
Tần Vũ Phong lại mỉm cười với Ma Quân Cửu U.
“Ông, đã chuẩn bị đối mặt với thanh kiếm của tôi chưa?”
Tần Vũ Phong nói xong, mũi chân hơi dẫm xuống đất, đột nhiên lấy đà, cơ thể lập tức nhảy cao lên nửa trượng.
Cả người Tần Vũ Phong, kể cả thanh kiếm trên tay đều xông đến Ma Quân Cửu U !
Ma Quân Cửu U thấy vậy cũng không hoảng hốt, ngược lại càng thêm mừng thầm. Cao thủ đấu với nhau, thông thường ai ra tay trước thì người đó thua.
Cơ hội vĩnh viễn thuộc về người đang chuẩn bị.
Thời khắc đối phương tấn công chính là cơ hội của mình!
Có thể ra đòn tấn công bất kỳ lúc nào!
Dù chỉ trong chớp mắt, Cửu U Quỷ Vương vẫn tự tin. Có lẽ nhanh thôi, ông ta dư sức tìm được điểm yếu của thằng nhóc này mà.
Ma Quân Cửu U mỉm cười rạng rỡ, giơ Bích Huyết Bàn
Xà Phong lên chắn ngang trước mắt mình, sau đó bắt đầu tìm điểm yếu của Tu La ngay trước mặt
Nhưng điều làm Ma Quân Cửu U khó lường đang xảy ra ngay trước mắt ông ta.
Ông ta hoàn toàn không tìm thấy sơ hở của Tu La. Góc độ tấn công, vị trí phòng ngự, độ cong cánh tay… Tất cả đều không chê vào đâu được!
Trên người Tu La không hề có sơ hở!
Đồng tử trong mắt Ma Quân Cửu U không khỏi co rút Đây là kinh nghiệm chiến đấu đáng sợ cỡ nào? Từng chiêu ra đòn tấn công hết sức, vậy mà không có sơ hở xíu xiu nào.