Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1205
Chương 1203: Con bé thật sự là con gái của anh?
Diệp Huyền Tần đạp phanh gấp, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Quân Quân.
Trong phút chốc, anh không dám tin niềm vui bất ngờ này.
“Lam Khiết, ý em nói anh chính là bố ruột của Quân Quân?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừm.”
“Thật ra lúc anh chưa đi, em đã có thai.”
“Lúc ấy, em thường vô thức che bụng dưới là để bảo vệ đứa bé."
“Nhưng anh lại hiểu lầm em, cho rằng em đến tháng, còn đi nấu nước đường đỏ cho em uống.
Nhớ đến chuyện cũ, Từ Lam Khiết không khỏi cảm thấy chua xót, vội vàng ngậm miệng.
Ha ha ha!
Sau khi xác định Quân Quân thật sự là con gái của mình, Diệp Huyền Tần không khống chế được cảm xúc, cười như điên.
Đời này của anh, chưa từng phấn khích như vậy.
Tựa như một người bị nhốt ở hoang đảo suốt mấy chục năm, một này nọ đột nhiên tìm thấy một chiếc tàu, thử hỏi có bao nhiêu phấn khích?
Anh có con gái.
Lam Khiết cũng không rời bỏ anh.
Cô ấy vẫn là vợ anh như trước.
Từ trước đến này, dù đối mặt với thái sơn sụp đổ, anh cũng không hề đổi sắc, vậy mà giờ phút này, anh lại kích động đến mức rơi lê.
Anh nhìn Từ Lam Khiết bằng ánh mắt gần như cầu khẩn: “Lam Khiết, để anh ôm con gái một cái.”
Từ Lam Khiết bị ánh mắt của Diệp Huyền Tần làm xúc động, cô khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt của anh tràn đầy tình thương của bố.
Diệp Huyền Tần ôm lấy Quân Quân.
Nhìn đứa trẻ xinh xắn bụ bắm, Diệp Huyền Tần nhịn không được hôn một cái: “Quân Quân, gọi bố đi con!"
Quân Quân cũng vô cùng mừng rỡ, cô bé khẽ chạm vào má Diệp Huyền Tần, nói: “Chú thật sự là bố con sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Quân Quân vui vẻ gọi: “Bố”
“Quân Quân có cha, sau này các bạn sẽ không còn nói Quân Quân là đứa trẻ không có cha nữa rồi.”
Tim Diệp Huyền Tần như bị ai đâm cho một nhát.
Từ Lam Khiết muốn bế Quân Quân để Diệp Huyền Tần chuyên tâm lái xe.
Nhưng cô bé lại ôm chặt lấy anh, không chịu buông ra.
Hết cách, Từ Lam Khiết đành phải lái xe, để Diệp Huyền Tần ôm Quân Quân.
Không bao lâu sau, cô bé đã thiếp đi trong ngực anh.
Lúc này, Diệp Huyền Tần mới nhẹ giọng dò hỏi: “Lam Khiết, Quân Quân mắc bệnh gì?”
Từ Lam Khiết thở dài, nói: “Bác sĩ chẩn đoán là viêm cột sống.”
“Hiện tại Quân Quân còn nhỏ, triệu chứng chưa rõ ràng, vẫn chưa ảnh hưởng gì."
“Tuy nhiên, nửa năm sau, bệnh sẽ bộc phát. Đến lúc đó rất có thể Quân Quân sẽ bị liệt nửa người, thậm chí có thể chết!”
Diệp Huyền Tần cảm thấy trăm mối ngổn ngang.
Đời sau của người có thể chất bách độc bất xâm đều sẽ mắc phải một số bệnh, không dễ sống sót.
Một khi có thể sống, đó là sẽ là rồng trong loài người, hiển hách một phương.
Diệp Huyền Tần kiểm tra sơ lược cho Quân Quân một phen, rồi
Diệp Huyền Tần đạp phanh gấp, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Quân Quân.
Trong phút chốc, anh không dám tin niềm vui bất ngờ này.
“Lam Khiết, ý em nói anh chính là bố ruột của Quân Quân?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừm.”
“Thật ra lúc anh chưa đi, em đã có thai.”
“Lúc ấy, em thường vô thức che bụng dưới là để bảo vệ đứa bé."
“Nhưng anh lại hiểu lầm em, cho rằng em đến tháng, còn đi nấu nước đường đỏ cho em uống.
Nhớ đến chuyện cũ, Từ Lam Khiết không khỏi cảm thấy chua xót, vội vàng ngậm miệng.
Ha ha ha!
Sau khi xác định Quân Quân thật sự là con gái của mình, Diệp Huyền Tần không khống chế được cảm xúc, cười như điên.
Đời này của anh, chưa từng phấn khích như vậy.
Tựa như một người bị nhốt ở hoang đảo suốt mấy chục năm, một này nọ đột nhiên tìm thấy một chiếc tàu, thử hỏi có bao nhiêu phấn khích?
Anh có con gái.
Lam Khiết cũng không rời bỏ anh.
Cô ấy vẫn là vợ anh như trước.
Từ trước đến này, dù đối mặt với thái sơn sụp đổ, anh cũng không hề đổi sắc, vậy mà giờ phút này, anh lại kích động đến mức rơi lê.
Anh nhìn Từ Lam Khiết bằng ánh mắt gần như cầu khẩn: “Lam Khiết, để anh ôm con gái một cái.”
Từ Lam Khiết bị ánh mắt của Diệp Huyền Tần làm xúc động, cô khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt của anh tràn đầy tình thương của bố.
Diệp Huyền Tần ôm lấy Quân Quân.
Nhìn đứa trẻ xinh xắn bụ bắm, Diệp Huyền Tần nhịn không được hôn một cái: “Quân Quân, gọi bố đi con!"
Quân Quân cũng vô cùng mừng rỡ, cô bé khẽ chạm vào má Diệp Huyền Tần, nói: “Chú thật sự là bố con sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Quân Quân vui vẻ gọi: “Bố”
“Quân Quân có cha, sau này các bạn sẽ không còn nói Quân Quân là đứa trẻ không có cha nữa rồi.”
Tim Diệp Huyền Tần như bị ai đâm cho một nhát.
Từ Lam Khiết muốn bế Quân Quân để Diệp Huyền Tần chuyên tâm lái xe.
Nhưng cô bé lại ôm chặt lấy anh, không chịu buông ra.
Hết cách, Từ Lam Khiết đành phải lái xe, để Diệp Huyền Tần ôm Quân Quân.
Không bao lâu sau, cô bé đã thiếp đi trong ngực anh.
Lúc này, Diệp Huyền Tần mới nhẹ giọng dò hỏi: “Lam Khiết, Quân Quân mắc bệnh gì?”
Từ Lam Khiết thở dài, nói: “Bác sĩ chẩn đoán là viêm cột sống.”
“Hiện tại Quân Quân còn nhỏ, triệu chứng chưa rõ ràng, vẫn chưa ảnh hưởng gì."
“Tuy nhiên, nửa năm sau, bệnh sẽ bộc phát. Đến lúc đó rất có thể Quân Quân sẽ bị liệt nửa người, thậm chí có thể chết!”
Diệp Huyền Tần cảm thấy trăm mối ngổn ngang.
Đời sau của người có thể chất bách độc bất xâm đều sẽ mắc phải một số bệnh, không dễ sống sót.
Một khi có thể sống, đó là sẽ là rồng trong loài người, hiển hách một phương.
Diệp Huyền Tần kiểm tra sơ lược cho Quân Quân một phen, rồi