Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133
“Ôi trời đất ơi, không ngờ con rể của nhà họ Từ lại là tội phạm giết người, mà lại còn giết tận năm người!”
“Chuyện này thì có gì lạ đâu, dù sao thì nó cũng đã từng ngồi tù năm năm rồi, từng có án như thế thì khó thay đổi lắm, chứng nào tật nấy thôi.”
“Tôi nói chứ, sao con rể của nhà họ Từ lại có thể kiếm ra được nhiều tiền như thế, thì ra tiền của nó đều là do nó đi giết người cướp của lấy được.”
Cả nhà Từ Lam Khiết vô cùng xấu hổ, ai nấy đều cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần tự mình dẫn theo năm mươi nghìn binh lính, chạy tới chỗ khu dân cư.
Bởi vì quá nhiều người, cho nên chính phủ trực tiếp phong tỏa cả con đường, chỉ cho phép đội quân của Diệp Huyền Tần được đi.
Cả thành phố Tân Hải sôi trào, vô số người dân nhìn qua cửa sổ, sợ đến mức hồn bay phách tán khi thấy đội quân cả chục nghìn người đang đi ngang qua.
Như thế này, thành phố Tân Hải sắp nổi lên sóng to gió lớn rồi!
Chỉ một lát sau, Diệp Huyền Tần đã tiến vào khu dân cư, các chiến sĩ lập tức phong tỏa xung quanh, lập ba vòng vây chặt chẽ quanh khu dân cư.
Chỉ có điều là khu dân cư này được ngăn trở bởi một bức tường cao cho nên cư dân ở trong đây cũng không biết được tình hình hiện tại ở bên ngoài.
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn Sói Hoang nói: “Cậu ở đây chờ mệnh lệnh của tôi.”
Sói Hoang đứng nghiêm hành lễ: “Đã rõ!”
Diệp Huyền Tần lái xe vào trong khu dân cư.
Trên xe còn có một người bí ẩn khác nữa đang ngồi bên ghế phụ.
Người này chính là món quà lớn mà Diệp Huyền Tần chuẩn bị cho Hồ Thanh Sơn.
Từ phía xa, Diệp Huyền Tần đã nhìn thấy Từ Huy Hoàng đang bị trói gô lại.
Lý Khả Diệu cùng với Từ Lam Khiết đã khóc đến mức mất cả tiếng.
Hình ảnh này khiến trái tim Diệp Huyền Tần đau như bị kim đâm.
“Ông ta làm thế này là thấy sống chưa đủ à!”
Anh đạp mạnh chân ga, khiến cho chiếc xe lao đi như bay tới thẳng trước mặt Hồ Thanh Sơn, sau đó anh xuống xe.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, cả nhà Từ Lam Khiết gần như phát điên: “Diệp Huyền Tần, mau chạy đi, bọn họ muốn bắt anh đấy!”
Diệp Huyền Tần hít thở sâu, ngăn lại cơn tức giận trong lòng, sau đó trấn an Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, đừng lo lắng, cục diện rối rắm này để cho anh thu dọn đi.”
Hồ Thanh Sơn cười phá lên: “Cậu giải quyết ấy hả? Cậu lấy cái gì để giải quyết đây?”
“Cậu tới cũng đúng lúc lắm, hôm nay tôi sẽ hốt gọn cả nhà họ Từ các người!”
“Diệp Huyền Tần, cậu dính líu đến bản án sát hại Sở Trương và bốn người đàn em của gã ta, bây giờ mời cậu phối hợp điều tra với chúng tôi!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng đáp: “Sở Trương không phải do tôi giết. Chẳng qua là hôm nay tôi lại rất muốn giết ông đấy!”
Hồ Thanh Sơn cười nhạo anh: “Không phải cậu giết? Vậy thì cậu lấy chứng cứ ra để nói chuyện mới được!”
Diệp Huyền Tần nhếch miệng cười lạnh: “Chứng cứ? Được thôi, để tôi đưa chứng cứ cho ông!”
Một giây sau, Diệp Huyền Tần túm lấy tóc Hồ Thanh Sơn, dập đầu ông ta vào kính chắn gió của xe anh.
Anh dùng sức rất lớn, cầm đầu Hồ Thanh Sơn đập vỡ luôn cửa kính làm từ pha lê.
Bây giờ, cơ thể Hồ Thanh Sơn đang ở bên ngoài, nhưng đầu thì lại ở trong xe.
Trời ạ!
Những người đang đứng ở hiện trường đều cảm thấy lạnh người, thời gian như bị ngưng đọng lại.
Cái tên tội phạm đang phải cải tạo Diệp Huyền Tần này lại dám ra tay với Tham mưu Sơn Thanh Sơn.
Diệp Huyền Tần chán sống rồi!
Trần Hạ Lan lại mừng như điên.
Tạm thời không nói đến việc Diệp Huyền Tần có thật sự giết người hay không, nhưng chỉ cần hành động này của anh thôi, cũng đủ để anh phải đền mạng rồi!
Trong nội tâm cô ta âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là năm đó đã bỏ rơi Diệp Huyền Tần, nếu không thì bây giờ anh đã làm liên lụy đến cô ta rồi!
Mặt Từ Huy Hoàng xám như tro tàn, giọng nói của ông run rẩy: “Diệp Huyền Tần, đi đi, mau dẫn Lam Khiết đi trốn đi!”
“Rời khỏi đất nước này, cả đời này không quay lại đây nữa.”
Gương mặt Từ Lam Khiết toàn là nước mắt, cô tức giận đến mức cấu cả vào bắp tay Diệp Huyền Tần, gào lên: “Diệp Huyền Tần, anh điên rồi à! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy!”
“Mau tranh thủ thời gian mà chạy đi chứ!”
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng lau nước mắt đang rơi của Từ Lam Khiết, nói: “Vợ của anh, chỉ có anh được bắt nạt thôi. Người khác không được phép!”
“Ai làm em phải rơi lệ, anh sẽ khiến kẻ đó phải chảy máu!”
Lúc này, đầu Hồ Thanh Sơn đang bị kẹt ở trong xe, không nhúc nhích!
Không phải là ông ta không giãy giụa được, mà là ông ta đang choáng váng!
Bởi vì, người ngồi ở vị trí ghế phụ kia đang khiến ông ta sợ hãi tái mặt!”
“Ôi trời đất ơi, không ngờ con rể của nhà họ Từ lại là tội phạm giết người, mà lại còn giết tận năm người!”
“Chuyện này thì có gì lạ đâu, dù sao thì nó cũng đã từng ngồi tù năm năm rồi, từng có án như thế thì khó thay đổi lắm, chứng nào tật nấy thôi.”
“Tôi nói chứ, sao con rể của nhà họ Từ lại có thể kiếm ra được nhiều tiền như thế, thì ra tiền của nó đều là do nó đi giết người cướp của lấy được.”
Cả nhà Từ Lam Khiết vô cùng xấu hổ, ai nấy đều cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần tự mình dẫn theo năm mươi nghìn binh lính, chạy tới chỗ khu dân cư.
Bởi vì quá nhiều người, cho nên chính phủ trực tiếp phong tỏa cả con đường, chỉ cho phép đội quân của Diệp Huyền Tần được đi.
Cả thành phố Tân Hải sôi trào, vô số người dân nhìn qua cửa sổ, sợ đến mức hồn bay phách tán khi thấy đội quân cả chục nghìn người đang đi ngang qua.
Như thế này, thành phố Tân Hải sắp nổi lên sóng to gió lớn rồi!
Chỉ một lát sau, Diệp Huyền Tần đã tiến vào khu dân cư, các chiến sĩ lập tức phong tỏa xung quanh, lập ba vòng vây chặt chẽ quanh khu dân cư.
Chỉ có điều là khu dân cư này được ngăn trở bởi một bức tường cao cho nên cư dân ở trong đây cũng không biết được tình hình hiện tại ở bên ngoài.
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn Sói Hoang nói: “Cậu ở đây chờ mệnh lệnh của tôi.”
Sói Hoang đứng nghiêm hành lễ: “Đã rõ!”
Diệp Huyền Tần lái xe vào trong khu dân cư.
Trên xe còn có một người bí ẩn khác nữa đang ngồi bên ghế phụ.
Người này chính là món quà lớn mà Diệp Huyền Tần chuẩn bị cho Hồ Thanh Sơn.
Từ phía xa, Diệp Huyền Tần đã nhìn thấy Từ Huy Hoàng đang bị trói gô lại.
Lý Khả Diệu cùng với Từ Lam Khiết đã khóc đến mức mất cả tiếng.
Hình ảnh này khiến trái tim Diệp Huyền Tần đau như bị kim đâm.
“Ông ta làm thế này là thấy sống chưa đủ à!”
Anh đạp mạnh chân ga, khiến cho chiếc xe lao đi như bay tới thẳng trước mặt Hồ Thanh Sơn, sau đó anh xuống xe.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, cả nhà Từ Lam Khiết gần như phát điên: “Diệp Huyền Tần, mau chạy đi, bọn họ muốn bắt anh đấy!”
Diệp Huyền Tần hít thở sâu, ngăn lại cơn tức giận trong lòng, sau đó trấn an Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, đừng lo lắng, cục diện rối rắm này để cho anh thu dọn đi.”
Hồ Thanh Sơn cười phá lên: “Cậu giải quyết ấy hả? Cậu lấy cái gì để giải quyết đây?”
“Cậu tới cũng đúng lúc lắm, hôm nay tôi sẽ hốt gọn cả nhà họ Từ các người!”
“Diệp Huyền Tần, cậu dính líu đến bản án sát hại Sở Trương và bốn người đàn em của gã ta, bây giờ mời cậu phối hợp điều tra với chúng tôi!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng đáp: “Sở Trương không phải do tôi giết. Chẳng qua là hôm nay tôi lại rất muốn giết ông đấy!”
Hồ Thanh Sơn cười nhạo anh: “Không phải cậu giết? Vậy thì cậu lấy chứng cứ ra để nói chuyện mới được!”
Diệp Huyền Tần nhếch miệng cười lạnh: “Chứng cứ? Được thôi, để tôi đưa chứng cứ cho ông!”
Một giây sau, Diệp Huyền Tần túm lấy tóc Hồ Thanh Sơn, dập đầu ông ta vào kính chắn gió của xe anh.
Anh dùng sức rất lớn, cầm đầu Hồ Thanh Sơn đập vỡ luôn cửa kính làm từ pha lê.
Bây giờ, cơ thể Hồ Thanh Sơn đang ở bên ngoài, nhưng đầu thì lại ở trong xe.
Trời ạ!
Những người đang đứng ở hiện trường đều cảm thấy lạnh người, thời gian như bị ngưng đọng lại.
Cái tên tội phạm đang phải cải tạo Diệp Huyền Tần này lại dám ra tay với Tham mưu Sơn Thanh Sơn.
Diệp Huyền Tần chán sống rồi!
Trần Hạ Lan lại mừng như điên.
Tạm thời không nói đến việc Diệp Huyền Tần có thật sự giết người hay không, nhưng chỉ cần hành động này của anh thôi, cũng đủ để anh phải đền mạng rồi!
Trong nội tâm cô ta âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là năm đó đã bỏ rơi Diệp Huyền Tần, nếu không thì bây giờ anh đã làm liên lụy đến cô ta rồi!
Mặt Từ Huy Hoàng xám như tro tàn, giọng nói của ông run rẩy: “Diệp Huyền Tần, đi đi, mau dẫn Lam Khiết đi trốn đi!”
“Rời khỏi đất nước này, cả đời này không quay lại đây nữa.”
Gương mặt Từ Lam Khiết toàn là nước mắt, cô tức giận đến mức cấu cả vào bắp tay Diệp Huyền Tần, gào lên: “Diệp Huyền Tần, anh điên rồi à! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy!”
“Mau tranh thủ thời gian mà chạy đi chứ!”
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng lau nước mắt đang rơi của Từ Lam Khiết, nói: “Vợ của anh, chỉ có anh được bắt nạt thôi. Người khác không được phép!”
“Ai làm em phải rơi lệ, anh sẽ khiến kẻ đó phải chảy máu!”
Lúc này, đầu Hồ Thanh Sơn đang bị kẹt ở trong xe, không nhúc nhích!
Không phải là ông ta không giãy giụa được, mà là ông ta đang choáng váng!
Bởi vì, người ngồi ở vị trí ghế phụ kia đang khiến ông ta sợ hãi tái mặt!”