Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-140
Chương 140
Mẹ Chu Tuấn Bình ác ý nhìn Diệp Huyền Tần: “Tuấn Bình, người này ai vậy…”
Chu Tuấn Bình nói: “Anh ấy chính là anh Tần mà con thường nói với hai người đó.”
Mẹ Chu Tuấn Bình càng không vui hơn: “Con suốt ngày ở bên ngoài rong chơi mẹ không nói gì, nhưng sao con lại đưa loại người như thế này vào trong nhà hả.”
Chu Linh Thu cũng lạnh lùng trào phúng nói: “Anh trai, anh ta chính là đối tượng anh giới thiệu với em đó hả?”
“Hừ, gả em cho một tên tội phạm đang bị cải tạo, rốt cuộc là anh có mục đích gì?”
Chu Tuấn Bình lập tức nóng nảy: “Linh Thu mau câm miệng, em nói bậy nói bạ cái gì thế.”
Thái độ của Chu Linh Thu vẫn ngang ngược: “Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Mẹ Chu Tuấn Bình không nhịn được nói: “Linh Thu đừng để ý đến nó nữa, đồ ăn sắp chín, giúp mẹ một tay nào.”
Hai người lại quay về phòng bếp giản dị, không thèm quan tâm đến hai người đó nữa.
Chu Tuấn Bình xấu hổ vô cùng: “Này, cậu Tần, cậu đừng chấp nhặt với bọn họ nhé.”
“Hai người đó nói năng chua ngoa nhưng thật ra rất dễ mềm lòng đó thôi.”
Diệp Huyền Tần cười đắng chát.
Xem ra địa vị của Chu Tuấn Bình trong nhà không lớn lắm. Mẹ và em gái đối xử với anh ấy không lưu tình chút nào, một chút mặt mũi cũng không cho.
Được rồi, ai bảo anh đã từng giúp tôi vào lúc tôi khó khăn nhất. Hôm nay, tôi sẽ giúp anh gia tăng địa vị trong nhà lên một chút vậy.
Chu Tuấn Bình đưa Diệp Huyền Tần vào nhà.
Bước vào cửa đã thấy trên bàn bày sẵn các món ăn ngon.
Chu Tuấn Bình cảm thấy thèm thuồng, định cầm chiếc đũa lên thì Linh Thu đi tới, mang thức ăn đi.
Chu Tuấn Bình nóng nảy: “Linh Thu, em làm gì thế.”
Chu Linh Thu nói: “Mấy món này mà để đãi mấy người đó!”
“Chu Việt sắp qua đây rồi. Anh ấy tới để đàm phán chuyện phá bỏ di dời đi nơi khác và chuyện kết hôn của chúng em. Đợi Chu Việt đến rồi thì mấy người cùng nhau uống rượu.”
“Thiệt là, sao em lại có một người anh trai không có tương lai như thế này cơ chứ. Nếu không phải chúng ta không còn người đàn ông khác thì còn lâu em mới để anh khiến em mất mặt như thế.”
Chu Tuấn Bình tức giận, tay chân run rẩy: “Linh Thu, em quá đáng rồi đó, bạn của anh còn đang ở đây…”
Diệp Huyền Tần vội vàng vỗ bả vai Chu Tuấn Bình, đưa cho anh ấy một điếu thuốc: “Đừng nóng giận.”
Chu Tuấn Bình ủ rũ, vẻ mặt khó chịu: “Haiz, cậu Tần, để cậu chê cười rồi.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, không nói gì.
Lúc này, trong sân vang lên vài tiếng cười sảng khoái: “Thím ba, Linh Thu, hai người làm món gì mà thơm vậy.”
Chu Việt đến rồi.
Mẹ Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu vội vã đi ra ngoài nghênh đón.
“Việt đến rồi à, mau vào trong đi. Hôm nay thím cố ý làm món thịt kho tàu con thích ăn nhất nè.”
“Anh Việt, càng ngày anh càng đẹp trai hơn đấy.”
Bọn họ nhiệt tình với Chu Việt nhiệt tình hoàn toàn đối lập với sự lạnh lùng khi đối xử với Chu Tuấn Bình.
Sắc mặt Chu Tuấn Bình tệ hơn nữa, anh ta mắng một câu “Khốn kiếp”.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Linh Thu, Chu Việt bước vào trong.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần đã ở đó, hai mắt anh ta lập tức tỏa sáng: “Ôi, thật là trùng hợp, anh cũng tới đây à.”
Chu Linh Thu kinh ngạc nói: “Hai người biết nhau à?”
Chu Việt nói: “Lúc nãy đã gặp ở cửa thôn rồi, anh ấy là bạn trong tù của Chu Tuấn Bình thì phải.”
“Vừa hay, tôi đang rất tò mò cuộc sống trong ngục giam là như thế nào, hay là anh kể cho tôi chút đi.”
Chu Linh Thu cười híp mắt:
“Đúng, đúng, anh ấy ngồi tù tận năm năm mà. Có lẽ sẽ nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.”
Đối phương cứ luôn nói đi nói lại mấy chữ “ngồi tù”. Chu Tuấn Bình thật sự không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi.”
“Cậu Tần, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Chu Linh Thu lập tức không vui: “Đi ra ngoài ăn, bộ anh có tiền sao. Anh Việt chịu ngồi với hai người là đã nể mặt hai người lắm rồi, đừng có mà không biết điều.”
Diệp Huyền Tần cũng vỗ bả vai Chu Tuấn Bình. trấn an anh ta: “Nếu đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi thì đừng đi nữa.”
“Nhưng mà…” Chu Tuấn Bình không cam lòng.
“Ngồi xuống.” Diệp Huyền Tần kéo Chu Tuấn Bình về chỗ ngồi.
Chu Việt cười rạng rỡ: “Tuấn Bình, cậu nên học hỏi anh Tần một chút đi.”
“Da mặt dày mới có thể sống được trong cái xã hội như bây giờ.”
Mẹ Chu Tuấn Bình ác ý nhìn Diệp Huyền Tần: “Tuấn Bình, người này ai vậy…”
Chu Tuấn Bình nói: “Anh ấy chính là anh Tần mà con thường nói với hai người đó.”
Mẹ Chu Tuấn Bình càng không vui hơn: “Con suốt ngày ở bên ngoài rong chơi mẹ không nói gì, nhưng sao con lại đưa loại người như thế này vào trong nhà hả.”
Chu Linh Thu cũng lạnh lùng trào phúng nói: “Anh trai, anh ta chính là đối tượng anh giới thiệu với em đó hả?”
“Hừ, gả em cho một tên tội phạm đang bị cải tạo, rốt cuộc là anh có mục đích gì?”
Chu Tuấn Bình lập tức nóng nảy: “Linh Thu mau câm miệng, em nói bậy nói bạ cái gì thế.”
Thái độ của Chu Linh Thu vẫn ngang ngược: “Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Mẹ Chu Tuấn Bình không nhịn được nói: “Linh Thu đừng để ý đến nó nữa, đồ ăn sắp chín, giúp mẹ một tay nào.”
Hai người lại quay về phòng bếp giản dị, không thèm quan tâm đến hai người đó nữa.
Chu Tuấn Bình xấu hổ vô cùng: “Này, cậu Tần, cậu đừng chấp nhặt với bọn họ nhé.”
“Hai người đó nói năng chua ngoa nhưng thật ra rất dễ mềm lòng đó thôi.”
Diệp Huyền Tần cười đắng chát.
Xem ra địa vị của Chu Tuấn Bình trong nhà không lớn lắm. Mẹ và em gái đối xử với anh ấy không lưu tình chút nào, một chút mặt mũi cũng không cho.
Được rồi, ai bảo anh đã từng giúp tôi vào lúc tôi khó khăn nhất. Hôm nay, tôi sẽ giúp anh gia tăng địa vị trong nhà lên một chút vậy.
Chu Tuấn Bình đưa Diệp Huyền Tần vào nhà.
Bước vào cửa đã thấy trên bàn bày sẵn các món ăn ngon.
Chu Tuấn Bình cảm thấy thèm thuồng, định cầm chiếc đũa lên thì Linh Thu đi tới, mang thức ăn đi.
Chu Tuấn Bình nóng nảy: “Linh Thu, em làm gì thế.”
Chu Linh Thu nói: “Mấy món này mà để đãi mấy người đó!”
“Chu Việt sắp qua đây rồi. Anh ấy tới để đàm phán chuyện phá bỏ di dời đi nơi khác và chuyện kết hôn của chúng em. Đợi Chu Việt đến rồi thì mấy người cùng nhau uống rượu.”
“Thiệt là, sao em lại có một người anh trai không có tương lai như thế này cơ chứ. Nếu không phải chúng ta không còn người đàn ông khác thì còn lâu em mới để anh khiến em mất mặt như thế.”
Chu Tuấn Bình tức giận, tay chân run rẩy: “Linh Thu, em quá đáng rồi đó, bạn của anh còn đang ở đây…”
Diệp Huyền Tần vội vàng vỗ bả vai Chu Tuấn Bình, đưa cho anh ấy một điếu thuốc: “Đừng nóng giận.”
Chu Tuấn Bình ủ rũ, vẻ mặt khó chịu: “Haiz, cậu Tần, để cậu chê cười rồi.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, không nói gì.
Lúc này, trong sân vang lên vài tiếng cười sảng khoái: “Thím ba, Linh Thu, hai người làm món gì mà thơm vậy.”
Chu Việt đến rồi.
Mẹ Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu vội vã đi ra ngoài nghênh đón.
“Việt đến rồi à, mau vào trong đi. Hôm nay thím cố ý làm món thịt kho tàu con thích ăn nhất nè.”
“Anh Việt, càng ngày anh càng đẹp trai hơn đấy.”
Bọn họ nhiệt tình với Chu Việt nhiệt tình hoàn toàn đối lập với sự lạnh lùng khi đối xử với Chu Tuấn Bình.
Sắc mặt Chu Tuấn Bình tệ hơn nữa, anh ta mắng một câu “Khốn kiếp”.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Linh Thu, Chu Việt bước vào trong.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần đã ở đó, hai mắt anh ta lập tức tỏa sáng: “Ôi, thật là trùng hợp, anh cũng tới đây à.”
Chu Linh Thu kinh ngạc nói: “Hai người biết nhau à?”
Chu Việt nói: “Lúc nãy đã gặp ở cửa thôn rồi, anh ấy là bạn trong tù của Chu Tuấn Bình thì phải.”
“Vừa hay, tôi đang rất tò mò cuộc sống trong ngục giam là như thế nào, hay là anh kể cho tôi chút đi.”
Chu Linh Thu cười híp mắt:
“Đúng, đúng, anh ấy ngồi tù tận năm năm mà. Có lẽ sẽ nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.”
Đối phương cứ luôn nói đi nói lại mấy chữ “ngồi tù”. Chu Tuấn Bình thật sự không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi.”
“Cậu Tần, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Chu Linh Thu lập tức không vui: “Đi ra ngoài ăn, bộ anh có tiền sao. Anh Việt chịu ngồi với hai người là đã nể mặt hai người lắm rồi, đừng có mà không biết điều.”
Diệp Huyền Tần cũng vỗ bả vai Chu Tuấn Bình. trấn an anh ta: “Nếu đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi thì đừng đi nữa.”
“Nhưng mà…” Chu Tuấn Bình không cam lòng.
“Ngồi xuống.” Diệp Huyền Tần kéo Chu Tuấn Bình về chỗ ngồi.
Chu Việt cười rạng rỡ: “Tuấn Bình, cậu nên học hỏi anh Tần một chút đi.”
“Da mặt dày mới có thể sống được trong cái xã hội như bây giờ.”