Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1548
Chương 1548
Cái gọi là phòng y tế chẳng qua chỉ là một túp lều.
Họ đi vào một trong các lều trại đó, chiến thần Côn Luân vẫn đang trong trạng thái hôn mê như cũ, vài quân y đang cấp cứu cho chiến thần Côn Luân.
Thấy Diệp Huyền Tần và Độc Lang đi vào, một quân y già liền trách mắng: “Đi ra, ai cho các người vào đấy.
Vị quân y già này được điều từ nơi khác đến nên không biết Diệp Huyền Tần và Độc Lang.
Lúc đó Độc Lang rất tức giận.
Đường đường là một thần soái và một tướng quân phương Bắc, thế mà dám mạo phạm Nhưng Diệp Huyền Tần cản lại không cho Độc Lang nói thêm gì. Anh nhẫn nại hỏi: “Chào ông, chúng tôi là người nhà bệnh nhân.” “Xin hỏi tình trạng bây giờ của bệnh nhân như thế nào?”
Nghe thấy là người nhà bệnh nhân, thái độ của vị quân y già đó mới dịu xuống chút nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Bệnh nhân đã tiêm một loại thuốc trong thời gian dài, bây giờ loại thuốc này đã lan ra khắp cơ thể của ông ta “Loại thuốc này có thể làm tê liệt thần kinh, hệ thống thần kinh của ông ta đã bị phá hủy ba mươi phần trăm.
“Bây giờ chúng tôi đang cố gắng hết sức giúp ông ta giải độc tố, nhưng tỉ lệ thành công không cao, hơn nữa cho dù có thành công cũng cần một năm rưỡi.”
“Các người hãy kiên nhẫn ra ngoài đợi đi, khi nào có tiến triển gì mới chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.”
Há?
Diệp Huyền Tần nhíu mày.
Sợ rằng anh sẽ không đợi được một năm rưỡi.
Diệp Huyền Tần nói: “Thưa ông, tôi cũng biết một chút về y học, nếu không phiền hãy để tôi thử.”
Càn rỡ!
Vị quân y già liền tức giận: “Tính mạng của bệnh nhân to bằng trời, không phải thứ anh muốn thử thì thử!”
Cơn nóng giận của Độc Lang lại cuộn lên. Anh ta lấy súng ra chỉ vào vị quân y già: “Ông còn dám nói thêm nửa chữ không nữa thì tôi sẽ bắn chết ông ngay bây giờ.”
Vị quân y già mặt không đổi sắc, chẳng chút sợ sệt: “E là cho dù anh có bắn chết tôi thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho tính mạng bệnh nhân đến cùng.
Vào đúng lúc này máy đo nhịp tim đột nhiên phát ra âm thanh dồn dập chói tai.
Một y hay rồi.” tá SỢ hãi hô lên: “Trưởng khoa, không “Nhịp tim của bệnh nhân tăng rất nhanh, huyết áp tăng cao, nguy hiểm đến tính mạng…
Sắc mặt của vị quân y già thoắt cải trắng bệch: “Gay rồi, chúng ta đã đánh giá quá cao thể chất của bệnh nhân rồi.”
Ông ta lập tức bắt mạch cho bệnh nhân. “Loại thuốc này cũng có sự ăn mòn nhất định với máu của bệnh nhân, huyết quản của bệnh nhân rất yếu…
“Nếu huyết áp tăng cao thêm một nửa nữa thì huyết quản của bệnh nhân sẽ bị băng huyết, đến lúc đó cho dù thần tiên hạ phàm cũng không cách nào giúp được.” “Lấy máu, bây giờ chỉ có thể lấy máu cứu người thôi.”
Y tá vội vàng đưa dao phẫu thuật cho vị quân y già.
Diệp Huyền Tần vội cất tiếng ngăn cản: “Dừng tay, ông làm như vậy sẽ dẫn đến nguy hiểm rất lớn.”
Vị quân y già đáp: “Đúng là có nguy hiểm. Nhưng ngoại trừ lấy máu ra thì không còn cách nào khác có thể cứu được nữa Diệp Huyền Tần: “Để tôi thử.”
Vị quân y già nghi ngờ nhìn Diệp Huyền Tần.
Anh có thể nhìn ra sự nguy hiểm của việc “lấy máu” là quá lớn chứng minh rằng anh đúng là có hiểu biết về y thuật.
Nhưng anh còn trẻ như vậy, chắc chắn không có trình độ học vấn gì về y học.
Nguy cơ anh hại chết bệnh nhân còn lớn hơn nguy cơ của việc lấy máu.
Vị quân y lại từ chối thẳng thừng lần nữa: “Không được, đây là bệnh nhân của tôi.”
“Nếu như anh hại chết ông ta, trách nhiệm vẫn sẽ thuộc về tôi.” . truyện ngôn tình
Diệp Huyền Tân: “Yên tâm, ở đây camera giám sát 360º không góc chết”
“Nếu như ông ta xảy ra chuyện không may, tôi sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
Nói rồi Diệp Huyền Tần không chút do dự rút ngân châm, chuẩn bị thực hiện Thiên La Thập Tam châm để cứu mạng.
Vị quân y già kinh ngạc: “Ôi trời ơi, anh đừng nói là sẽ dùng trung y để chữa bệnh cứu người nhé.”
“Dùng trung y để chữa trị cảm sốt thông thường còn được, nhưng trước triệu chứng phức tạp này thì trung y chính là tà y, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ chết của bệnh nhân mà thôi.
Cái gọi là phòng y tế chẳng qua chỉ là một túp lều.
Họ đi vào một trong các lều trại đó, chiến thần Côn Luân vẫn đang trong trạng thái hôn mê như cũ, vài quân y đang cấp cứu cho chiến thần Côn Luân.
Thấy Diệp Huyền Tần và Độc Lang đi vào, một quân y già liền trách mắng: “Đi ra, ai cho các người vào đấy.
Vị quân y già này được điều từ nơi khác đến nên không biết Diệp Huyền Tần và Độc Lang.
Lúc đó Độc Lang rất tức giận.
Đường đường là một thần soái và một tướng quân phương Bắc, thế mà dám mạo phạm Nhưng Diệp Huyền Tần cản lại không cho Độc Lang nói thêm gì. Anh nhẫn nại hỏi: “Chào ông, chúng tôi là người nhà bệnh nhân.” “Xin hỏi tình trạng bây giờ của bệnh nhân như thế nào?”
Nghe thấy là người nhà bệnh nhân, thái độ của vị quân y già đó mới dịu xuống chút nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Bệnh nhân đã tiêm một loại thuốc trong thời gian dài, bây giờ loại thuốc này đã lan ra khắp cơ thể của ông ta “Loại thuốc này có thể làm tê liệt thần kinh, hệ thống thần kinh của ông ta đã bị phá hủy ba mươi phần trăm.
“Bây giờ chúng tôi đang cố gắng hết sức giúp ông ta giải độc tố, nhưng tỉ lệ thành công không cao, hơn nữa cho dù có thành công cũng cần một năm rưỡi.”
“Các người hãy kiên nhẫn ra ngoài đợi đi, khi nào có tiến triển gì mới chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.”
Há?
Diệp Huyền Tần nhíu mày.
Sợ rằng anh sẽ không đợi được một năm rưỡi.
Diệp Huyền Tần nói: “Thưa ông, tôi cũng biết một chút về y học, nếu không phiền hãy để tôi thử.”
Càn rỡ!
Vị quân y già liền tức giận: “Tính mạng của bệnh nhân to bằng trời, không phải thứ anh muốn thử thì thử!”
Cơn nóng giận của Độc Lang lại cuộn lên. Anh ta lấy súng ra chỉ vào vị quân y già: “Ông còn dám nói thêm nửa chữ không nữa thì tôi sẽ bắn chết ông ngay bây giờ.”
Vị quân y già mặt không đổi sắc, chẳng chút sợ sệt: “E là cho dù anh có bắn chết tôi thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho tính mạng bệnh nhân đến cùng.
Vào đúng lúc này máy đo nhịp tim đột nhiên phát ra âm thanh dồn dập chói tai.
Một y hay rồi.” tá SỢ hãi hô lên: “Trưởng khoa, không “Nhịp tim của bệnh nhân tăng rất nhanh, huyết áp tăng cao, nguy hiểm đến tính mạng…
Sắc mặt của vị quân y già thoắt cải trắng bệch: “Gay rồi, chúng ta đã đánh giá quá cao thể chất của bệnh nhân rồi.”
Ông ta lập tức bắt mạch cho bệnh nhân. “Loại thuốc này cũng có sự ăn mòn nhất định với máu của bệnh nhân, huyết quản của bệnh nhân rất yếu…
“Nếu huyết áp tăng cao thêm một nửa nữa thì huyết quản của bệnh nhân sẽ bị băng huyết, đến lúc đó cho dù thần tiên hạ phàm cũng không cách nào giúp được.” “Lấy máu, bây giờ chỉ có thể lấy máu cứu người thôi.”
Y tá vội vàng đưa dao phẫu thuật cho vị quân y già.
Diệp Huyền Tần vội cất tiếng ngăn cản: “Dừng tay, ông làm như vậy sẽ dẫn đến nguy hiểm rất lớn.”
Vị quân y già đáp: “Đúng là có nguy hiểm. Nhưng ngoại trừ lấy máu ra thì không còn cách nào khác có thể cứu được nữa Diệp Huyền Tần: “Để tôi thử.”
Vị quân y già nghi ngờ nhìn Diệp Huyền Tần.
Anh có thể nhìn ra sự nguy hiểm của việc “lấy máu” là quá lớn chứng minh rằng anh đúng là có hiểu biết về y thuật.
Nhưng anh còn trẻ như vậy, chắc chắn không có trình độ học vấn gì về y học.
Nguy cơ anh hại chết bệnh nhân còn lớn hơn nguy cơ của việc lấy máu.
Vị quân y lại từ chối thẳng thừng lần nữa: “Không được, đây là bệnh nhân của tôi.”
“Nếu như anh hại chết ông ta, trách nhiệm vẫn sẽ thuộc về tôi.” . truyện ngôn tình
Diệp Huyền Tân: “Yên tâm, ở đây camera giám sát 360º không góc chết”
“Nếu như ông ta xảy ra chuyện không may, tôi sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
Nói rồi Diệp Huyền Tần không chút do dự rút ngân châm, chuẩn bị thực hiện Thiên La Thập Tam châm để cứu mạng.
Vị quân y già kinh ngạc: “Ôi trời ơi, anh đừng nói là sẽ dùng trung y để chữa bệnh cứu người nhé.”
“Dùng trung y để chữa trị cảm sốt thông thường còn được, nhưng trước triệu chứng phức tạp này thì trung y chính là tà y, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ chết của bệnh nhân mà thôi.