Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1802
Đám người Độc Lang vừa định truy đuổi thi Diệp Huyền Tần lại đột nhiên gầm lên một tiếng: “Gián điệp Bắc Cương đang ở đâu!”
“Toàn bộ hiện thân ra cho tôi!”
Đám người Độc Lang vừa nghe lời nói của Diệp Huyền Tần thì đã biết bọn họ không cần đuổi theo nữa.
Bốn anh em Lưu Nguyên Phong cũng bị Độc Lang ngăn lại.
Lưu Nguyên Phong vô cùng lo lắng: “Mau chóng đuổi theo, nếu không mau đuổi theo bọn họ sẽ thực sự chạy thoát được vài người đấy.”
“Hơn cả trăm người đó, không dễ bắt đầu!”
Độc Lang: “Không phải anh tôi nói rồi sao, để giản điệp Bắc Cương đi bắt.” Lưu Nguyên Phong: “Nơi này còn có gián điệp Bắc Cương khác sao? Cho dù có thì có thể có mấy người chứ.”
“Chỉ bằng vài người gián điệp mà muốn bắt lại cảtrăm người thì khó lắm.” Độc Lang: “Ai nói với anh chỉ có vài gián điệp.” Lưu Nguyễn Phong: “Hả? Anh có ý gì?”
Độc Lang cười ra vẻ thần bí: “Chờ một chút là biết ngay.
Diệp Huyền Tần vừa kêu lên một tiếng đã có vô số tiếng đáp lại. “Có mặt!”
“Có mặt!”
Âm thanh xuất phát từ đủ mọi ngóc ngách trong nhà Đỗ Phổ.
Trong nhà Đỗ Phổ ước chừng có khoảng một ngàn hộ vệ.
Sau câu nói của Diệp Huyền Tần có khoảng một phần ba trong số đó liên thanh hô to: “Có mặt.” Giữa các gián điệp Bắc Cương với nhau không hề có liên hệ gì, cũng không được nhận mặt nhau.
Mỗi người gián điệp nhìn thấy bên người chợt nhảy ra nhiều đồng bọn như vậy đều tròn mắt ngạc nhiên.
Bọn họ vốn đều cho rằng mình là gián điệp duy nhất ở đây.
Ông Hoàng và ông Lưu nổi danh là hai đối thủ một mất một còn, hai người này ngày thường tranh đấu cực kỳ gay gắt, hận không thể bóp chết đối phương ngay lập tức.
Kết quả bây giờ lại làm rõ thân phận hai người đều là gián điệp Bắc Cương, trong lúc nhất thời họmắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều choáng váng. “Fck, lão Hoàng, con mẹ nó anh mà cũng là người của Thần soái à! “Cẩu tặc Lưu, con mẹ nó anh lại còn ở đây giả vờ đi, cái đức hạnh này của anh sao xứng cống hiến sức lực cho Thần soái!”
“Cút, ông đây là gián điệp được Thần soái đích thân bổ nhiệm, đã ẩn núp ở đây mấy chục năm rồi.”
“Đợi chút, đừng quên hai chúng ta gần như là đến đây báo danh cùng lúc. Nghĩa là Thần soái chân trước vừa bổ nhiệm anh thì chân sau đã bổ nhiệm tôi rồi, vậy mà lại không để cho chúng ta nhận biết nhau.” Hừ, Thần soái quá xảo quyệt.
Diệp Huyền Tần: “Tất cả giản điệp thuộc địa hạt Bắc Cương nghe lệnh, bắt hết người nhà của Đỗ Phổ, một người cũng không cho lọt.
Tuân lệnh! Ước chừng hơn ba trăm gian điệp đồng thời xuất hiện đi bắt giữ người.
Đám người nhà của Đỗ Phổ cũng muốn hỏng mất rồi, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ trong đây lại có thể có hơn ba trăm gián điệp ẩn núp.
Từng hành động cử chỉ của họ đều nằm dưới mí mắt người ta.
Bọn họ vừa chạy vừa kêu la đảm thủ vệ phải bảo vệ mình.
Nhưng gián điệp Bắc Cương đều tập Long Vươngtuyệt tình kiếm của Thần soái, nếu dùng toàn lực ra ứng phó thì những người thủ vệ bình thường không thể so sánh được.
Cuối cùng cả trăm người nhà của Đỗ Phổ đều bị trói chặt dẫn về sảnh lớn.
Ba trăm gián điệp quỳ xuống trước Diệp Huyền Tần: “Chúng tôi xin ra mắt Thần soái.” Diệp Huyền Tần: “Bình thân, mọi người vất vả rồi.” Ba trăm gián điệp cùng hô vang: “Vì Thần soái cống hiến sức lực là vinh hạnh của chúng tôi.” Bốn anh em Lưu Nguyên Phong trợn mắt há hốc mồm, hơn ba trăm gián điệp đó, thực sự vượt qua sức tưởng tượng của họ nhiều lắm.
Vốn bọn họ còn tưởng chỉ có bốn người bọn họ là gián điệp.
Diệp Huyền Tần liếc mắt đám người nhà của Đỗ Phổ, lạnh nhạt nói: “Treo lên cửa thành, chém!”
Thái Kim Cúc vội vàng cầu xin: “Van xin anh… van xin anh tha cho chúng tôi một mạng.”
“Chúng tôi nói, cái gì chúng tôi cũng nói, chúng tôi sẽ nói tất cả những gì chúng tôi biết về đám người đó. tất cả những chuyện về đám người ở Âm Ti.”
“Tôi không muốn chết, chúng tôi còn chưa muốn chết.” Diệp Huyền Tần lạnh lùng: “Xin lỗi nhé, mấy thông tin tình báo nho nhỏ của bà không có ích gì với tôi hết.”
“Ngay lập tức hành quyết.” Vâng! Độc Lang nhanh chóng ra lệnh cho đám gián điệp đẩy người nhà của Đỗ Phổ đi ra ngoài Bọn họ biết hành động lần này của Diệp Huyền Tần là muốn thu hút Đỗ Phổ, cũng tức là người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng phía sau bức tượng Phật trở lại.
Người nhà của Đỗ Phổ chỉ là mồi câu nho nhỏ, Đỗ Phổ mới là con cá lớn đích thực.
Bốn anh em Lưu Nguyên Phong cũng muốn rời đi theo ba trăm gián điệp để hành quyết đám người nhà của Đỗ Phổ.
“Toàn bộ hiện thân ra cho tôi!”
Đám người Độc Lang vừa nghe lời nói của Diệp Huyền Tần thì đã biết bọn họ không cần đuổi theo nữa.
Bốn anh em Lưu Nguyên Phong cũng bị Độc Lang ngăn lại.
Lưu Nguyên Phong vô cùng lo lắng: “Mau chóng đuổi theo, nếu không mau đuổi theo bọn họ sẽ thực sự chạy thoát được vài người đấy.”
“Hơn cả trăm người đó, không dễ bắt đầu!”
Độc Lang: “Không phải anh tôi nói rồi sao, để giản điệp Bắc Cương đi bắt.” Lưu Nguyên Phong: “Nơi này còn có gián điệp Bắc Cương khác sao? Cho dù có thì có thể có mấy người chứ.”
“Chỉ bằng vài người gián điệp mà muốn bắt lại cảtrăm người thì khó lắm.” Độc Lang: “Ai nói với anh chỉ có vài gián điệp.” Lưu Nguyễn Phong: “Hả? Anh có ý gì?”
Độc Lang cười ra vẻ thần bí: “Chờ một chút là biết ngay.
Diệp Huyền Tần vừa kêu lên một tiếng đã có vô số tiếng đáp lại. “Có mặt!”
“Có mặt!”
Âm thanh xuất phát từ đủ mọi ngóc ngách trong nhà Đỗ Phổ.
Trong nhà Đỗ Phổ ước chừng có khoảng một ngàn hộ vệ.
Sau câu nói của Diệp Huyền Tần có khoảng một phần ba trong số đó liên thanh hô to: “Có mặt.” Giữa các gián điệp Bắc Cương với nhau không hề có liên hệ gì, cũng không được nhận mặt nhau.
Mỗi người gián điệp nhìn thấy bên người chợt nhảy ra nhiều đồng bọn như vậy đều tròn mắt ngạc nhiên.
Bọn họ vốn đều cho rằng mình là gián điệp duy nhất ở đây.
Ông Hoàng và ông Lưu nổi danh là hai đối thủ một mất một còn, hai người này ngày thường tranh đấu cực kỳ gay gắt, hận không thể bóp chết đối phương ngay lập tức.
Kết quả bây giờ lại làm rõ thân phận hai người đều là gián điệp Bắc Cương, trong lúc nhất thời họmắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều choáng váng. “Fck, lão Hoàng, con mẹ nó anh mà cũng là người của Thần soái à! “Cẩu tặc Lưu, con mẹ nó anh lại còn ở đây giả vờ đi, cái đức hạnh này của anh sao xứng cống hiến sức lực cho Thần soái!”
“Cút, ông đây là gián điệp được Thần soái đích thân bổ nhiệm, đã ẩn núp ở đây mấy chục năm rồi.”
“Đợi chút, đừng quên hai chúng ta gần như là đến đây báo danh cùng lúc. Nghĩa là Thần soái chân trước vừa bổ nhiệm anh thì chân sau đã bổ nhiệm tôi rồi, vậy mà lại không để cho chúng ta nhận biết nhau.” Hừ, Thần soái quá xảo quyệt.
Diệp Huyền Tần: “Tất cả giản điệp thuộc địa hạt Bắc Cương nghe lệnh, bắt hết người nhà của Đỗ Phổ, một người cũng không cho lọt.
Tuân lệnh! Ước chừng hơn ba trăm gian điệp đồng thời xuất hiện đi bắt giữ người.
Đám người nhà của Đỗ Phổ cũng muốn hỏng mất rồi, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ trong đây lại có thể có hơn ba trăm gián điệp ẩn núp.
Từng hành động cử chỉ của họ đều nằm dưới mí mắt người ta.
Bọn họ vừa chạy vừa kêu la đảm thủ vệ phải bảo vệ mình.
Nhưng gián điệp Bắc Cương đều tập Long Vươngtuyệt tình kiếm của Thần soái, nếu dùng toàn lực ra ứng phó thì những người thủ vệ bình thường không thể so sánh được.
Cuối cùng cả trăm người nhà của Đỗ Phổ đều bị trói chặt dẫn về sảnh lớn.
Ba trăm gián điệp quỳ xuống trước Diệp Huyền Tần: “Chúng tôi xin ra mắt Thần soái.” Diệp Huyền Tần: “Bình thân, mọi người vất vả rồi.” Ba trăm gián điệp cùng hô vang: “Vì Thần soái cống hiến sức lực là vinh hạnh của chúng tôi.” Bốn anh em Lưu Nguyên Phong trợn mắt há hốc mồm, hơn ba trăm gián điệp đó, thực sự vượt qua sức tưởng tượng của họ nhiều lắm.
Vốn bọn họ còn tưởng chỉ có bốn người bọn họ là gián điệp.
Diệp Huyền Tần liếc mắt đám người nhà của Đỗ Phổ, lạnh nhạt nói: “Treo lên cửa thành, chém!”
Thái Kim Cúc vội vàng cầu xin: “Van xin anh… van xin anh tha cho chúng tôi một mạng.”
“Chúng tôi nói, cái gì chúng tôi cũng nói, chúng tôi sẽ nói tất cả những gì chúng tôi biết về đám người đó. tất cả những chuyện về đám người ở Âm Ti.”
“Tôi không muốn chết, chúng tôi còn chưa muốn chết.” Diệp Huyền Tần lạnh lùng: “Xin lỗi nhé, mấy thông tin tình báo nho nhỏ của bà không có ích gì với tôi hết.”
“Ngay lập tức hành quyết.” Vâng! Độc Lang nhanh chóng ra lệnh cho đám gián điệp đẩy người nhà của Đỗ Phổ đi ra ngoài Bọn họ biết hành động lần này của Diệp Huyền Tần là muốn thu hút Đỗ Phổ, cũng tức là người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng phía sau bức tượng Phật trở lại.
Người nhà của Đỗ Phổ chỉ là mồi câu nho nhỏ, Đỗ Phổ mới là con cá lớn đích thực.
Bốn anh em Lưu Nguyên Phong cũng muốn rời đi theo ba trăm gián điệp để hành quyết đám người nhà của Đỗ Phổ.