Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1836: Nguyên nhân phát bênh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần đau lòng ôm trầm lấy Từ Lam khiết nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Linh Nhi, đừng lo lắng." "Anh đã về rồi, không sao đâu" "Lam Khiết, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra!"
Từ Lam Khiết đáp: "Lúc đi trung tâm thương mại Nam Huyền và Cá Nhỏ đột nhiên ngất đi. Em liền vội vã đưa họ đến bệnh viện." "Bác sĩ vừa nãy rõ ràng đã điều trị cho họ tỉnh lại rồi, nhưng không ngờ rằng trong nháy mắt họ lại bất tỉnh." "Bác sĩ nói rằng không có gì đáng ngại và cũng không biết vì lý do gì họ lại bất tỉnh"
Diệp Huyền Tần chu đáo nói: "Lam Khiết à, em có thể yên tâm rồi. Bác sĩ mà anh đã mời là một chuyên gia nổi tiếng trên cả nước. Ông ấy cũng đã bảo không có gì đáng ngại, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Ngay lúc này, đèn đỏ trong phòng mổ chuyển sang đèn xanh.Điều này chứng tỏ tình trạng của bệnh nhân đã chuyển từ nguy cấp sang an toàn trở lại.
Bác sĩ mổ chính bước ra khỏi phòng phẫu thuật, khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần, ông ấy lập tức quỳ xuống trước anh ấy. “Bác sĩ quân y Bắc Cương Trần Hồ Quang, nghênh tiếp Thần Soái!"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Nào, đứng dậy đi." Ông Trần, nói cho tôi biết tình trạng của bệnh nhân."
Trần Hồ Quang nói: "Thần Soái, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện trên bệnh nhân mà không tìm thấy bất kỳ một tổn thương nào. Họ đang có sức khỏe rất tốt." "Chỉ là
Khi Trần Hồ Quang nói "chỉ là Diệp Huyền Tần liền biết rằng bệnh tình của hai người ấy hẳn là có điều gì đó kỳ lạ.
Anh không muốn Từ Lam khiết lo lắng, vì vậy liền nhanh chóng nháy mắt với Trần Hồ Quang.
Trần Hồ Quang hiểu ý, liền vội vàng thay lời: "Chỉ là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Vậy thì tốt.
Trái tim treo lơ lửng của Từ Lam Khiết cuối cùng cũng buông xuống.
Ngay lúc này, trong phòng đột nhiên có tiếng ồn ào."Các người đang làm gì vậy? Chúng tôi đang ở đâu đây?" “Đừng chạm vào tôi, mau thả chúng tôi ra.” Từ Lam Khiết vội vàng chạy vào phòng mổ. Diệp Huyền Tần cũng ôm lấy Diệp Niệm Quân, chạy thẳng vào phòng mổ.
Trong phòng mổ lúc này, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên đã tỉnh lại, bộ dạng sợ hãi né tránh các bác sĩ và y tá.
Các y tá đã cố gắng hết sức để an ủi họ, nhưng càng an ủi thì Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền càng trở nên kích động.
Từ Lam Khiết chạy tới, vội vàng hướng các cô ấy lớn tiếng nói: "Nam Huyên, Cá Nhỏ, đừng sợ hãi.” “Hai chị em hiện giờ đang ở trong bệnh viện, là ta đưa hai người tới đây.
Nhìn thấy Từ Lam Khiết, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền thì biểu cảm mới bình tĩnh đi nhiều. “Chị, chúng em đang rất khỏe, sao lại đưa chúng em vào bệnh viện làm gì.”
Diệp Huyền Tần mở miệng nói: "Lát nữa hãy nói sau." “Y tá, bác sĩ, vất vả cho mọi người rồi, cảm phiền mọi người ra ngoài trước nhé."
Được, được.
Y tá và bác sĩ liền nhanh chân ra khỏi phòng mổ. Diệp Niệm Quân lao vào trong lòng Trình Hạ Vũ nói: “Cô ơi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.”“Lúc nãy em dọa sợ Tiểu Quân Quân rồi.”
Trình Hạ Vũ đau lòng ôm lấy Diệp Niệm Quân: “Cậu nhóc đáng thương, bị dọa sợ rồi, không cần sợ có cô ở đây rồi. “Đúng rồi chị, mới nãy Tiểu Quân Quân nói em đã ngất đi sao? Em ngất đi lúc nào vậy?”
Từ Nam Huyền cũng gật đầu: “Chị nhớ là chúng ta đang mua đồ ở trung tâm thương mại mà, sao đột nhiên lại thành ở đây rồi?” “Chị hoàn toàn không nhớ mình đã ngất đi lúc nào.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Hai người bây giờ cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Hai cô ấy vội vàng lắc đầu: “Không có, hiện tại cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. “Anh rể, anh quay lại rồi, vậy cùng chúng em tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại nhé, em còn chưa mua sắm được gì.
Từ Lam Khiết một mặt bất lực,
Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện mua sắm.
Em đúng là con nghiện mua sắm
Diệp Huyền Tần kiểm tra mạch đập của hai cô gái.
Mạch đập mạnh và rất ổn định, Diệp Huyền Tần cũng không nhận thấy một chút bất thường nào.
Điều này thật quá kỳ quái.
Diệp Huyền Tần đau lòng ôm trầm lấy Từ Lam khiết nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Linh Nhi, đừng lo lắng." "Anh đã về rồi, không sao đâu" "Lam Khiết, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra!"
Từ Lam Khiết đáp: "Lúc đi trung tâm thương mại Nam Huyền và Cá Nhỏ đột nhiên ngất đi. Em liền vội vã đưa họ đến bệnh viện." "Bác sĩ vừa nãy rõ ràng đã điều trị cho họ tỉnh lại rồi, nhưng không ngờ rằng trong nháy mắt họ lại bất tỉnh." "Bác sĩ nói rằng không có gì đáng ngại và cũng không biết vì lý do gì họ lại bất tỉnh"
Diệp Huyền Tần chu đáo nói: "Lam Khiết à, em có thể yên tâm rồi. Bác sĩ mà anh đã mời là một chuyên gia nổi tiếng trên cả nước. Ông ấy cũng đã bảo không có gì đáng ngại, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Ngay lúc này, đèn đỏ trong phòng mổ chuyển sang đèn xanh.Điều này chứng tỏ tình trạng của bệnh nhân đã chuyển từ nguy cấp sang an toàn trở lại.
Bác sĩ mổ chính bước ra khỏi phòng phẫu thuật, khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần, ông ấy lập tức quỳ xuống trước anh ấy. “Bác sĩ quân y Bắc Cương Trần Hồ Quang, nghênh tiếp Thần Soái!"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Nào, đứng dậy đi." Ông Trần, nói cho tôi biết tình trạng của bệnh nhân."
Trần Hồ Quang nói: "Thần Soái, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện trên bệnh nhân mà không tìm thấy bất kỳ một tổn thương nào. Họ đang có sức khỏe rất tốt." "Chỉ là
Khi Trần Hồ Quang nói "chỉ là Diệp Huyền Tần liền biết rằng bệnh tình của hai người ấy hẳn là có điều gì đó kỳ lạ.
Anh không muốn Từ Lam khiết lo lắng, vì vậy liền nhanh chóng nháy mắt với Trần Hồ Quang.
Trần Hồ Quang hiểu ý, liền vội vàng thay lời: "Chỉ là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Vậy thì tốt.
Trái tim treo lơ lửng của Từ Lam Khiết cuối cùng cũng buông xuống.
Ngay lúc này, trong phòng đột nhiên có tiếng ồn ào."Các người đang làm gì vậy? Chúng tôi đang ở đâu đây?" “Đừng chạm vào tôi, mau thả chúng tôi ra.” Từ Lam Khiết vội vàng chạy vào phòng mổ. Diệp Huyền Tần cũng ôm lấy Diệp Niệm Quân, chạy thẳng vào phòng mổ.
Trong phòng mổ lúc này, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên đã tỉnh lại, bộ dạng sợ hãi né tránh các bác sĩ và y tá.
Các y tá đã cố gắng hết sức để an ủi họ, nhưng càng an ủi thì Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền càng trở nên kích động.
Từ Lam Khiết chạy tới, vội vàng hướng các cô ấy lớn tiếng nói: "Nam Huyên, Cá Nhỏ, đừng sợ hãi.” “Hai chị em hiện giờ đang ở trong bệnh viện, là ta đưa hai người tới đây.
Nhìn thấy Từ Lam Khiết, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền thì biểu cảm mới bình tĩnh đi nhiều. “Chị, chúng em đang rất khỏe, sao lại đưa chúng em vào bệnh viện làm gì.”
Diệp Huyền Tần mở miệng nói: "Lát nữa hãy nói sau." “Y tá, bác sĩ, vất vả cho mọi người rồi, cảm phiền mọi người ra ngoài trước nhé."
Được, được.
Y tá và bác sĩ liền nhanh chân ra khỏi phòng mổ. Diệp Niệm Quân lao vào trong lòng Trình Hạ Vũ nói: “Cô ơi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.”“Lúc nãy em dọa sợ Tiểu Quân Quân rồi.”
Trình Hạ Vũ đau lòng ôm lấy Diệp Niệm Quân: “Cậu nhóc đáng thương, bị dọa sợ rồi, không cần sợ có cô ở đây rồi. “Đúng rồi chị, mới nãy Tiểu Quân Quân nói em đã ngất đi sao? Em ngất đi lúc nào vậy?”
Từ Nam Huyền cũng gật đầu: “Chị nhớ là chúng ta đang mua đồ ở trung tâm thương mại mà, sao đột nhiên lại thành ở đây rồi?” “Chị hoàn toàn không nhớ mình đã ngất đi lúc nào.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Hai người bây giờ cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Hai cô ấy vội vàng lắc đầu: “Không có, hiện tại cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. “Anh rể, anh quay lại rồi, vậy cùng chúng em tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại nhé, em còn chưa mua sắm được gì.
Từ Lam Khiết một mặt bất lực,
Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện mua sắm.
Em đúng là con nghiện mua sắm
Diệp Huyền Tần kiểm tra mạch đập của hai cô gái.
Mạch đập mạnh và rất ổn định, Diệp Huyền Tần cũng không nhận thấy một chút bất thường nào.
Điều này thật quá kỳ quái.