Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1916: Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao phải làm thế?
**********
Chương 1916: Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao phải làm thế?
Tất nhiên, thân phận Thần Soái của anh cũng sẽ bị bại lộ.
Quyền Vương bước vào Quyền Quán, Phương Tuấn Bình lại cố ý bước chậm lại.
Trên mặt anh ta tràn ngập sự khiêu khích. "Nhãi con, bây giờ biết sợ rồi à?" "Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì sao phải làm thế."
Diệp Huyền Tần chỉ cảm thấy buồn cười: "Con mắt nào của anh thấy tôi sợ hãi?" "Hừ, vịt chết mà còn mạnh miệng"
Phương Tuấn Bình tức giận mắng một câu: "Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, lập tức dập đầu nhận thua, rồi chặt đứt hai chân mình, có thể tôi sẽ tha cho anh một con đường sống." "Nếu không thì chắc chắn hôm nay anh sẽ bị ngài Quyền Vương đánh thành đống thịt nát
Diệp Huyền Tần: "Thật không ngờ, cậu Phương lại cổ chấp bắt người ta quỳ xuống xin lỗi như thế, chắc là lần trước anh quỳ xuống xin lỗi tôi nên giờ ghi hận rồi."
Mẹ nó
Phương Tuấn Bình đen mặt.
Từ trước đến giờ Phương Tuấn Bình đều rất sĩ diện, lần này bị bóc mẽ ở nơi đông người như thế, nói là Phương Tuấn Bình anh ta quỳ xuống xin lỗi Diệp Huyền Tần, anh ta còn mặt mũi nào mà sống nữa!
Quả nhiên, đám người nghe xong, lập tức chụm đầu ghé tai nhau bàn tán.
Giờ phút này Phương Tuấn Bình xấu hổ đến mức hận không thể kiếm được một cái lỗ chui vào.
Anh ta nghiến chặt hàm răng, cả giận nói: "Tên họ Diệp kia, mày chờ đó cho tao!" "Lần này mà không giết được mày thì tao sẽ không mang họ Phương nữa!" "Hừ, anh đừng khua mỗi múa mép nữa. Bây giờ anh có thể tùy tiện nói bậy nói bạ như thế là bởi vì từng câu từng chữ anh đang thốt ra, rất có thể là câu cuối cùng trong cuộc đời anh!"
Phương Tuấn Bình nổi giận đùng đùng tiến vào Quyền
Quán.
Hàn Tây Thi dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Diệp Huyền Tần: "Tên họ Diệp, lần này anh đã hoàn toàn đắc tốc Phương Tuấn Bình rồi, anh ta không lấy cái mạng nhỏ của anh mới lạ đấy!" "Đừng nghi ngờ anh ta có dám hay không, ở chỗ này, trừ việc tạo phản ra thì đúng là không có chuyện gì anh ta không dám làm!" "Thôi thôi thôi nếu anh sắp chết rồi thì tôi cũng không đòi tiền cược nữa." "Bây giờ anh gọi tôi một tiếng bà nội, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh nhặt xác nữa. Dựa vào cảm tình giữa tôi và Phương Tuấn Bình, có lẽ đưa thi thể của anh ra ngoài sẽ không thành vấn đề."
Diệp Huyền Tần khẽ cười: "Theo lời cô thì tôi có thể bỏ qua chuyện lúc trước cô xúc phạm tôi."
Hàn Tây Thi bĩu môi: "Anh thôi đi, đừng có tỏ vẻ đứng đắn nữa!" "Nhanh vào trong đi, chết sớm rồi sớm đi đầu thai"
Diệp Huyền Tần: "..." "Chú ơi, chờ một chút."
Phương Như bỗng nhiên mở miệng: "Chú ơi, ba mươi lăm nghìn của con đặt cược vào chủ đó."
Bàn tay nhỏ xíu của cô bé đưa ba mươi lăm nghìn cho chú bảo vệ gầy.
Chú bảo vệ gầy lại khinh thường: "Bạn nhỏ à, thôi bỏ đi, cháu cứ giữ số tiền này lại." "Chờ đến khi chú cháu chết rồi thì cháu cũng chỉ có thể tự lực gánh sinh mà thôi, ba mươi lăm nghìn này có thể khiến cháu có bữa ăn no." Phương Như lại quyết giữ ý kiến của mình: "Không, chú
Diệp là người lợi hại nhất thế giới, không ai có thể thắng chú ấy cả. "Ba mươi nghìn này, cháu muốn cược chủ Diệp."
Chú bảo vệ gầy chào thua Phương Như, đành phải đồng ý. "Con nhóc này, nếu cháu thắng thì có thể sẽ trở thành tỉ phú đấy." "Đương nhiên, khả năng này gần như bằng không"
Đám đông cười phá lên.
Diệp Huyền Tần ôm Phương Như bước vào sân đấu quyền anh.
Bên trong sân khấu quyền anh cũng có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, không còn chỗ ngồi nữa.
Cũng có người tốt chức đánh cược.
Diệp Huyền Tần nhìn tình hình trên bàn cược, không ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều cược Quyền Vương. Đặt ít thì hơn ba trăm năm mươi triệu, đặt nhiều thì tận ba mươi lăm tỷ.
Không có ai cược Diệp Huyền Tần cả.
Trong lòng Diệp Huyền Tần có chút tiếc nuối.
Nếu đặt cược vào bản thân mình thì nhất định có thể kiếm được một món tiền lớn, chỉ tiếc là anh đi ra ngoài không mang theo tiền.
Nhưng suy nghĩ một lát, anh lại nảy ra ý tưởng khác. Anh lấy điện thoại ra, liên lạc với Tổng Thanh Nhàn.
Trong giọng nói của Tổng Thanh Nhàn có cảm giác rất đau khổ: "Anh Diệp, anh tìm tôi à." Diệp Huyền Tần: "Ừ, Thiến Thiến, giờ phiền cô chuyển cho tôi khoảng ba mươi lăm triệu đi."
Anh định mượn tiền Tổng Thanh Nhàn để đặt cược chính mình, nếu thắng thì tất cả số tiền đó sẽ đưa hết cho Tống Thanh Nhàn.
Chuyện này có thể giúp cô ta kiếm lời hơn ba nghìn năm trăm tỷ, đủ để giải quyết vấn đề khẩn cấp của cô ta.
Tống Thanh Nhàn cẩn thận nói: "Anh Diệp, xin hỏi anh đòi tiền để làm cái gì."
Chương 1916: Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao phải làm thế?
Tất nhiên, thân phận Thần Soái của anh cũng sẽ bị bại lộ.
Quyền Vương bước vào Quyền Quán, Phương Tuấn Bình lại cố ý bước chậm lại.
Trên mặt anh ta tràn ngập sự khiêu khích. "Nhãi con, bây giờ biết sợ rồi à?" "Nếu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì sao phải làm thế."
Diệp Huyền Tần chỉ cảm thấy buồn cười: "Con mắt nào của anh thấy tôi sợ hãi?" "Hừ, vịt chết mà còn mạnh miệng"
Phương Tuấn Bình tức giận mắng một câu: "Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, lập tức dập đầu nhận thua, rồi chặt đứt hai chân mình, có thể tôi sẽ tha cho anh một con đường sống." "Nếu không thì chắc chắn hôm nay anh sẽ bị ngài Quyền Vương đánh thành đống thịt nát
Diệp Huyền Tần: "Thật không ngờ, cậu Phương lại cổ chấp bắt người ta quỳ xuống xin lỗi như thế, chắc là lần trước anh quỳ xuống xin lỗi tôi nên giờ ghi hận rồi."
Mẹ nó
Phương Tuấn Bình đen mặt.
Từ trước đến giờ Phương Tuấn Bình đều rất sĩ diện, lần này bị bóc mẽ ở nơi đông người như thế, nói là Phương Tuấn Bình anh ta quỳ xuống xin lỗi Diệp Huyền Tần, anh ta còn mặt mũi nào mà sống nữa!
Quả nhiên, đám người nghe xong, lập tức chụm đầu ghé tai nhau bàn tán.
Giờ phút này Phương Tuấn Bình xấu hổ đến mức hận không thể kiếm được một cái lỗ chui vào.
Anh ta nghiến chặt hàm răng, cả giận nói: "Tên họ Diệp kia, mày chờ đó cho tao!" "Lần này mà không giết được mày thì tao sẽ không mang họ Phương nữa!" "Hừ, anh đừng khua mỗi múa mép nữa. Bây giờ anh có thể tùy tiện nói bậy nói bạ như thế là bởi vì từng câu từng chữ anh đang thốt ra, rất có thể là câu cuối cùng trong cuộc đời anh!"
Phương Tuấn Bình nổi giận đùng đùng tiến vào Quyền
Quán.
Hàn Tây Thi dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Diệp Huyền Tần: "Tên họ Diệp, lần này anh đã hoàn toàn đắc tốc Phương Tuấn Bình rồi, anh ta không lấy cái mạng nhỏ của anh mới lạ đấy!" "Đừng nghi ngờ anh ta có dám hay không, ở chỗ này, trừ việc tạo phản ra thì đúng là không có chuyện gì anh ta không dám làm!" "Thôi thôi thôi nếu anh sắp chết rồi thì tôi cũng không đòi tiền cược nữa." "Bây giờ anh gọi tôi một tiếng bà nội, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh nhặt xác nữa. Dựa vào cảm tình giữa tôi và Phương Tuấn Bình, có lẽ đưa thi thể của anh ra ngoài sẽ không thành vấn đề."
Diệp Huyền Tần khẽ cười: "Theo lời cô thì tôi có thể bỏ qua chuyện lúc trước cô xúc phạm tôi."
Hàn Tây Thi bĩu môi: "Anh thôi đi, đừng có tỏ vẻ đứng đắn nữa!" "Nhanh vào trong đi, chết sớm rồi sớm đi đầu thai"
Diệp Huyền Tần: "..." "Chú ơi, chờ một chút."
Phương Như bỗng nhiên mở miệng: "Chú ơi, ba mươi lăm nghìn của con đặt cược vào chủ đó."
Bàn tay nhỏ xíu của cô bé đưa ba mươi lăm nghìn cho chú bảo vệ gầy.
Chú bảo vệ gầy lại khinh thường: "Bạn nhỏ à, thôi bỏ đi, cháu cứ giữ số tiền này lại." "Chờ đến khi chú cháu chết rồi thì cháu cũng chỉ có thể tự lực gánh sinh mà thôi, ba mươi lăm nghìn này có thể khiến cháu có bữa ăn no." Phương Như lại quyết giữ ý kiến của mình: "Không, chú
Diệp là người lợi hại nhất thế giới, không ai có thể thắng chú ấy cả. "Ba mươi nghìn này, cháu muốn cược chủ Diệp."
Chú bảo vệ gầy chào thua Phương Như, đành phải đồng ý. "Con nhóc này, nếu cháu thắng thì có thể sẽ trở thành tỉ phú đấy." "Đương nhiên, khả năng này gần như bằng không"
Đám đông cười phá lên.
Diệp Huyền Tần ôm Phương Như bước vào sân đấu quyền anh.
Bên trong sân khấu quyền anh cũng có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, không còn chỗ ngồi nữa.
Cũng có người tốt chức đánh cược.
Diệp Huyền Tần nhìn tình hình trên bàn cược, không ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều cược Quyền Vương. Đặt ít thì hơn ba trăm năm mươi triệu, đặt nhiều thì tận ba mươi lăm tỷ.
Không có ai cược Diệp Huyền Tần cả.
Trong lòng Diệp Huyền Tần có chút tiếc nuối.
Nếu đặt cược vào bản thân mình thì nhất định có thể kiếm được một món tiền lớn, chỉ tiếc là anh đi ra ngoài không mang theo tiền.
Nhưng suy nghĩ một lát, anh lại nảy ra ý tưởng khác. Anh lấy điện thoại ra, liên lạc với Tổng Thanh Nhàn.
Trong giọng nói của Tổng Thanh Nhàn có cảm giác rất đau khổ: "Anh Diệp, anh tìm tôi à." Diệp Huyền Tần: "Ừ, Thiến Thiến, giờ phiền cô chuyển cho tôi khoảng ba mươi lăm triệu đi."
Anh định mượn tiền Tổng Thanh Nhàn để đặt cược chính mình, nếu thắng thì tất cả số tiền đó sẽ đưa hết cho Tống Thanh Nhàn.
Chuyện này có thể giúp cô ta kiếm lời hơn ba nghìn năm trăm tỷ, đủ để giải quyết vấn đề khẩn cấp của cô ta.
Tống Thanh Nhàn cẩn thận nói: "Anh Diệp, xin hỏi anh đòi tiền để làm cái gì."