Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
Chương 190
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên, lí nhí đáp: “Thím ơi, thím đang chơi trốn tìm với con ở đây ạ.”
Vương Quý Hương gật đầu: “Đúng rồi, bố con nói Uyển Nhi chơi trốn tìm giỏi lắm, thím chỉ muốn chơi với con một lát thôi.”
Uyển Nhi phấn khích vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ của mình: “Uyển Nhi thật giỏi đúng không ạ, có mấy người đi qua con mà không ai phát hiện ra Uyển Nhi.”
Cô bé vừa vỗ tay thì chạm vào vết thương bị rách trên ngón tay, đau đến tái mặt.
Vương Quý Hương vội hỏi: “Uyển Nhi, ngón tay con còn đau à.”
“Con biết không, thật ra thím đang chữa bệnh cho con đấy.”
Uyển Nhi cười càng vui vẻ: “Thím dùng kim chữa bệnh cho Uyển Nhi ạ, vậy thì… con cảm ơn thím.”
“Lần sau khi châm cứu, Uyển Nhi đừng khóc nữa nhé.”
Vương Quý Hương nói: “Uyển Nhi thật dung cảm quá đi, đi châm cứu mà chỉ khóc có hai tiếng là nín ngay.”
“Chơi trốn tìm còn thắng thím nữa, châm cứu cho con con cũng dũng cảm như vậy, thế thì thím sẽ quyết định thưởng cho con một căn phòng lớn có được hay không?”
Uyển Nhi mừng rỡ: “Một căn phòng lớn ạ? Giống như căn phòng nhà ông nội Tôn ạ?”
“Vậy thì hay quá, Uyển Nhi có thể tập múa trong căn phòng lớn ấy rồi.”
Vương Quý Hương nói: “Đúng rồi, Uyển Nhi múa rất đẹp, thế thì Uyển Nhi thử múa cho thím một bài xem nào.”
“Đi thôi, bây giờ thím sẽ dẫn cháu đến căn phòng lớn.”
Nói rồi, Vương Quý Hương dẫn hai người đến phòng bệnh sang trọng.
Còn phía bên Diệp Huyền Tần, Hồ Trung Khánh đang khổ sở cầu xin Lý Nhất Minh tha cho anh ta một mạng, trong lúc đó thì đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã dẫn người đến.
Đại đội trưởng thấy Lý Nhất Minh cũng đang ở đây thì lập tức càng hoảng sợ, tiện thể nhiệt tình bước lên chủ động chào hỏi, bộ dạng như đứa cháu trai.
Chỗ này là nơi làm việc của Lý Nhất Minh, người có thân phận đại đội trưởng như anh ta không thể tùy tiện lộ danh tính người nhà ra được.
Lý Nhất Minh không nói gì với đối phương, để cho anh ta trực tiếp giải Hồ Trung Khánh đi.
Cái loại kí sinh trùng như thế này cần phải nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu họa.
Hồ Trung Khánh tuyệt vọng!
Hôm nay là ngày đếch gì vậy, là mình gọi đại đội trưởng đến bắt Diệp Huyền Tần, không ngờ chính mình lại bị giải đi!
Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!
Lý Nhất Minh cung kính nói: “Cậu Diệp, đây là bệnh viện Nhân Ái, bệnh viện tư, nhưng thật ra tôi là Hội trưởng hội y học cổ truyền Trung Quốc.”
“Lần trước nhờ có cậu ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn được thể diện của hội y học cổ truyền Trung Quốc, lần này lại thay tôi bắt được con sâulàm rầu nồi canh này, chúng tôi nhớ ơn không hết.”
“Như vậy đi, thay mặt cho hội y học cổ truyền Trung Quốc, chúng tôi giao bệnh viện này lại cho cậu, mong cậu đừng từ chối.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng đáp: “Không có hứng thú.”
Lý Nhất Minh khẩn cầu khổ sở: “Cậu Diệp, tôi xin cậu, nhất định cậu phải nhận lấy.”
“Nếu không thì lương tâm của chúng tôi sẽ vô cùng cắn rứt.”
Mọi người ở đây dở khóc dở cười.
Một người thì cầu xin tặng hàng ngàn sính lễ, còn người kia thì không chịu nhận… Má nó cái thể loại gì vậy trời.
Cuối cùng Diệp Huyền Tần không chịu nổi nữa, nói: “Thôi vậy, để tôi hỏi xem bố tôi có thích đã hay không nhé.”
“Được, được chứ.” Lý Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại ra, cuộc gọi đến ngoài vùng phủ sóng nên gọi mấy cuộc không ai bắt máy.
Không còn cách nào khác, Diệp Huyền Tần đành phải gọi cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, điều chỉnh lại tập đoàn Diệp Linh thế nào rồi?’
Từ Lam Khiết nói: “Được khoảng chín mươi phần trăm rồi, còn vài chỗ nhỏ cần phải giải quyết thôi.”
Diệp Huyền Tần: “Ừm, vậy thì tốt rồi.”
“Anh gọi điện cho em để hỏi ý em xem nếu như anh cho em một bệnh viện tư nhân, em có cách nào điều hành được không?”
Tim Từ Lam Khiết chợt đập rộn lên.
Lại lấy được một bệnh viện tư à!
Anh chàng nghiệp vụ viên nhỏ bé này đúng là một con kiến chăm chỉ, ngày ngày đều chăm lo xây đắp gia sản cho mình.
Hơn nữa tốc độ mỗi lần làm ăn đều tăng gấp vạn lần.
Từ Lam Khiết vội vã gật đầu: “Có chứ, đương nhiên là được rồi.”
“Nhưng mà, cho em hỏi chút, lại có người bạn nào tặng bệnh viện cho anh à?””
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên, lí nhí đáp: “Thím ơi, thím đang chơi trốn tìm với con ở đây ạ.”
Vương Quý Hương gật đầu: “Đúng rồi, bố con nói Uyển Nhi chơi trốn tìm giỏi lắm, thím chỉ muốn chơi với con một lát thôi.”
Uyển Nhi phấn khích vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ của mình: “Uyển Nhi thật giỏi đúng không ạ, có mấy người đi qua con mà không ai phát hiện ra Uyển Nhi.”
Cô bé vừa vỗ tay thì chạm vào vết thương bị rách trên ngón tay, đau đến tái mặt.
Vương Quý Hương vội hỏi: “Uyển Nhi, ngón tay con còn đau à.”
“Con biết không, thật ra thím đang chữa bệnh cho con đấy.”
Uyển Nhi cười càng vui vẻ: “Thím dùng kim chữa bệnh cho Uyển Nhi ạ, vậy thì… con cảm ơn thím.”
“Lần sau khi châm cứu, Uyển Nhi đừng khóc nữa nhé.”
Vương Quý Hương nói: “Uyển Nhi thật dung cảm quá đi, đi châm cứu mà chỉ khóc có hai tiếng là nín ngay.”
“Chơi trốn tìm còn thắng thím nữa, châm cứu cho con con cũng dũng cảm như vậy, thế thì thím sẽ quyết định thưởng cho con một căn phòng lớn có được hay không?”
Uyển Nhi mừng rỡ: “Một căn phòng lớn ạ? Giống như căn phòng nhà ông nội Tôn ạ?”
“Vậy thì hay quá, Uyển Nhi có thể tập múa trong căn phòng lớn ấy rồi.”
Vương Quý Hương nói: “Đúng rồi, Uyển Nhi múa rất đẹp, thế thì Uyển Nhi thử múa cho thím một bài xem nào.”
“Đi thôi, bây giờ thím sẽ dẫn cháu đến căn phòng lớn.”
Nói rồi, Vương Quý Hương dẫn hai người đến phòng bệnh sang trọng.
Còn phía bên Diệp Huyền Tần, Hồ Trung Khánh đang khổ sở cầu xin Lý Nhất Minh tha cho anh ta một mạng, trong lúc đó thì đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã dẫn người đến.
Đại đội trưởng thấy Lý Nhất Minh cũng đang ở đây thì lập tức càng hoảng sợ, tiện thể nhiệt tình bước lên chủ động chào hỏi, bộ dạng như đứa cháu trai.
Chỗ này là nơi làm việc của Lý Nhất Minh, người có thân phận đại đội trưởng như anh ta không thể tùy tiện lộ danh tính người nhà ra được.
Lý Nhất Minh không nói gì với đối phương, để cho anh ta trực tiếp giải Hồ Trung Khánh đi.
Cái loại kí sinh trùng như thế này cần phải nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu họa.
Hồ Trung Khánh tuyệt vọng!
Hôm nay là ngày đếch gì vậy, là mình gọi đại đội trưởng đến bắt Diệp Huyền Tần, không ngờ chính mình lại bị giải đi!
Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!
Lý Nhất Minh cung kính nói: “Cậu Diệp, đây là bệnh viện Nhân Ái, bệnh viện tư, nhưng thật ra tôi là Hội trưởng hội y học cổ truyền Trung Quốc.”
“Lần trước nhờ có cậu ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn được thể diện của hội y học cổ truyền Trung Quốc, lần này lại thay tôi bắt được con sâulàm rầu nồi canh này, chúng tôi nhớ ơn không hết.”
“Như vậy đi, thay mặt cho hội y học cổ truyền Trung Quốc, chúng tôi giao bệnh viện này lại cho cậu, mong cậu đừng từ chối.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng đáp: “Không có hứng thú.”
Lý Nhất Minh khẩn cầu khổ sở: “Cậu Diệp, tôi xin cậu, nhất định cậu phải nhận lấy.”
“Nếu không thì lương tâm của chúng tôi sẽ vô cùng cắn rứt.”
Mọi người ở đây dở khóc dở cười.
Một người thì cầu xin tặng hàng ngàn sính lễ, còn người kia thì không chịu nhận… Má nó cái thể loại gì vậy trời.
Cuối cùng Diệp Huyền Tần không chịu nổi nữa, nói: “Thôi vậy, để tôi hỏi xem bố tôi có thích đã hay không nhé.”
“Được, được chứ.” Lý Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại ra, cuộc gọi đến ngoài vùng phủ sóng nên gọi mấy cuộc không ai bắt máy.
Không còn cách nào khác, Diệp Huyền Tần đành phải gọi cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, điều chỉnh lại tập đoàn Diệp Linh thế nào rồi?’
Từ Lam Khiết nói: “Được khoảng chín mươi phần trăm rồi, còn vài chỗ nhỏ cần phải giải quyết thôi.”
Diệp Huyền Tần: “Ừm, vậy thì tốt rồi.”
“Anh gọi điện cho em để hỏi ý em xem nếu như anh cho em một bệnh viện tư nhân, em có cách nào điều hành được không?”
Tim Từ Lam Khiết chợt đập rộn lên.
Lại lấy được một bệnh viện tư à!
Anh chàng nghiệp vụ viên nhỏ bé này đúng là một con kiến chăm chỉ, ngày ngày đều chăm lo xây đắp gia sản cho mình.
Hơn nữa tốc độ mỗi lần làm ăn đều tăng gấp vạn lần.
Từ Lam Khiết vội vã gật đầu: “Có chứ, đương nhiên là được rồi.”
“Nhưng mà, cho em hỏi chút, lại có người bạn nào tặng bệnh viện cho anh à?””