Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2093
Chương 2093
Tống Đại Hành nhanh chóng mồ hôi nhễ nhại: “Gay go rồi, Mỹ Quyên bị cao huyết áp nên bà ấy sẽ ngất xỉu một khi xúc động”
“Tôi biết mà, tôi không nên quay lại đột ngột như vậy, tôi nên lên tiếng chào hỏi trước.”
Diệp Huyền Tần nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Đừng lo lắng, tôi biết y thuật tôi sẽ giúp bà ta chữa trị.”
Diệp Huyền Tần lấy Thiên La Thập Tam Châm ra châm cho Lý Mỹ Quyên để làm giảm huyết áp của bà ta.
Thật ra thì dùng Thiên La Thập Tam Châm để điều trị tăng huyết áp là dùng dao mở trâu để giết gà. Huyết áp của Lý Mỹ Quyên dần ổn định và bà ta cũng đã tỉnh lại.
Bà ta nắm lấy tay Tống Đại Hành nói: “Tôi… tôi đang mơ à? Đại Hành… là ông thật sao? Có thật là ông không?” “Tôi đang mơ, hẳn là đang mơ.”
Tống Đại Hành nắm lấy tay Lý Mỹ Quyên, nói: “Mỹ Quyên, bà không có nằm mơ, tôi thật sự đã trở lại.”
“Hu hu hu!”
Lý Mỹ Quyên bật khóc, điên cuồng đánh vào ngực Tống Đại Hành: “Ông ông trở về làm gì nữa, sao ông chết ở bên ngoài luôn đi!”
“Ông có biết là tôi cùng Thanh Nhàn làm sao sống được sót qua bao nhiêu năm này không? Ông nên bị…”
Tống Đại Hành đầy áy náy: “Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không tốt, là tôi có lỗi với bà và Thanh Nhàn.”
“Yên tâm đi, Mỹ Quyên, trong tương lại tôi nhất định sẽ bù đắp cho bà và Thanh Nhàn.”
Lý Mỹ Quyên càng khóc dữ dội hơn.
Người phụ nữ này dù có vất vả nuôi Thanh Nhàn từ nhỏ đến lớn này chưa bao giờ khóc, nhưng mà vào lúc này thì khóc long trời lở đất.
Bà ta muốn trút bỏ mọi oan ức bao năm qua.
Sau khi Lý Mỹ Quyên ngừng khóc thì Tống Đại Hành thận trọng nói: “Mỹ Quyên, Thanh Nhàn ở đâu? Con bé đầu rồi?”
Lý Mỹ Quyên vỗ đầu một cái nói: “Đúng rồi, tôi làm sao có thể quên được Thanh Nhàn chứ. Hôm nay là ngày đoàn tụ của chúng ta, con bé làm sao có thể không ở đây được chứ!”
“Thanh Nhàn đã đi làm rồi, tôi sẽ gọi cho con bé ngay bây giờ. “Được thôi.”
Lý Mỹ Quyên lấy điện thoại di động ra và bấm số của Tổng Thanh Nhàn.
“Thanh Nhàn, trở lại ngay, mẹ có một tin tốt muốn nói với con đó.”
“Đừng nói với mẹ rằng công ty của con đang bận và con không có thời gian nữa. Hôm nay con nhất định phải trở lại!”
“Nếu con không trở về thì mẹ sẽ đến công ty của con tìm con đó, mẹ không đùa đâu.”
“Được, mẹ sẽ đợi con. Nếu con không quay lại thì mẹ đảm bảo con sẽ hối hận” Cúp điện thoại, Lý Mỹ Quyên nói với Tống Đại Hành: “Từ đây đến công ty của Thanh Nhàn còn chưa tới nửa tiếng, con bé sẽ về sớm thôi, kiên nhẫn chờ.”
“Được.” Tống Đại Hành gật đầu. Lý Mỹ Quyên nói: “Đại Hành, tại sao ông lại trở lại với cậu Diệp vậy?”
Tống Đại Hành nói: “Cậu Diệp đã cứu tôi đó. Nếu không có cậu Diệp thì đừng nói về nhà, tôi sợ tôi sẽ mất mạng ở bên ngoài mất.”
Lý Mỹ Quyên cảm động đến mức bật khóc, bà ta vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Huyền Tần, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì gia đình của tôi đã không còn trọn vẹn nữa.”
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Dì à, mau dậy đi, đây là chuyện tôi nên làm dì không cần phải khách khí đâu.”
Tống Đại Hành cũng quỳ lạy Diệp Huyền Tần: “Thiếu chủ, cậu có ơn tái tạo đối với tôi, kiếp này khó có thể báo đáp, nếu có kiếp khác thì Tống Đại Hành này sẽ làm trâu bò để đền đáp lòng tốt của cậu!”
Diệp Huyền Tần kéo đôi vợ chồng già đứng dậy.
Đôi vợ chồng già đã nắm tay nhau, tuy không nói ra nhưng tình cảm trong lòng đang giao hòa, va chạm.
Không bao lâu, bên ngoài cửa có tiếng chìa khóa va chạm, không cần phải nói, chính là Tống Thanh Nhàn quay lại đang lấy chìa khóa mở cửa.
Lý Mỹ Quyên vội vàng mở cửa: “Thanh Nhàn, rốt cục con cũng đã trở lại rồi, mau vào đi.”
Đi cùng với Tống Thanh Nhàn còn có Hàn Tây Thi.
Ngay khi hai người bước vào thì họ lập tức chú ý đến Diệp Huyền Tần.
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi vui mừng: “Anh Diệp, anh đã trở lại rồi, thật tuyệt.”
“Đây là những người bạn của anh phải không.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ với Tống Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, nhìn xem đây là ai?”
Anh chỉ tay vê phía Tống Đại Hành.
Tống Thanh Nhàn dùng vẻ mặt mê man nhìn Tống Đại Hành.
Khi Tống Đại Hành rời đi, Tống Thanh Nhàn vẫn còn rất nhỏ, trí nhớ của cô ta về Tống Đại Hành rất mơ hồ, cô ta không nhận ra ông ta là đúng.
Tống Đại Hành nhanh chóng mồ hôi nhễ nhại: “Gay go rồi, Mỹ Quyên bị cao huyết áp nên bà ấy sẽ ngất xỉu một khi xúc động”
“Tôi biết mà, tôi không nên quay lại đột ngột như vậy, tôi nên lên tiếng chào hỏi trước.”
Diệp Huyền Tần nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Đừng lo lắng, tôi biết y thuật tôi sẽ giúp bà ta chữa trị.”
Diệp Huyền Tần lấy Thiên La Thập Tam Châm ra châm cho Lý Mỹ Quyên để làm giảm huyết áp của bà ta.
Thật ra thì dùng Thiên La Thập Tam Châm để điều trị tăng huyết áp là dùng dao mở trâu để giết gà. Huyết áp của Lý Mỹ Quyên dần ổn định và bà ta cũng đã tỉnh lại.
Bà ta nắm lấy tay Tống Đại Hành nói: “Tôi… tôi đang mơ à? Đại Hành… là ông thật sao? Có thật là ông không?” “Tôi đang mơ, hẳn là đang mơ.”
Tống Đại Hành nắm lấy tay Lý Mỹ Quyên, nói: “Mỹ Quyên, bà không có nằm mơ, tôi thật sự đã trở lại.”
“Hu hu hu!”
Lý Mỹ Quyên bật khóc, điên cuồng đánh vào ngực Tống Đại Hành: “Ông ông trở về làm gì nữa, sao ông chết ở bên ngoài luôn đi!”
“Ông có biết là tôi cùng Thanh Nhàn làm sao sống được sót qua bao nhiêu năm này không? Ông nên bị…”
Tống Đại Hành đầy áy náy: “Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không tốt, là tôi có lỗi với bà và Thanh Nhàn.”
“Yên tâm đi, Mỹ Quyên, trong tương lại tôi nhất định sẽ bù đắp cho bà và Thanh Nhàn.”
Lý Mỹ Quyên càng khóc dữ dội hơn.
Người phụ nữ này dù có vất vả nuôi Thanh Nhàn từ nhỏ đến lớn này chưa bao giờ khóc, nhưng mà vào lúc này thì khóc long trời lở đất.
Bà ta muốn trút bỏ mọi oan ức bao năm qua.
Sau khi Lý Mỹ Quyên ngừng khóc thì Tống Đại Hành thận trọng nói: “Mỹ Quyên, Thanh Nhàn ở đâu? Con bé đầu rồi?”
Lý Mỹ Quyên vỗ đầu một cái nói: “Đúng rồi, tôi làm sao có thể quên được Thanh Nhàn chứ. Hôm nay là ngày đoàn tụ của chúng ta, con bé làm sao có thể không ở đây được chứ!”
“Thanh Nhàn đã đi làm rồi, tôi sẽ gọi cho con bé ngay bây giờ. “Được thôi.”
Lý Mỹ Quyên lấy điện thoại di động ra và bấm số của Tổng Thanh Nhàn.
“Thanh Nhàn, trở lại ngay, mẹ có một tin tốt muốn nói với con đó.”
“Đừng nói với mẹ rằng công ty của con đang bận và con không có thời gian nữa. Hôm nay con nhất định phải trở lại!”
“Nếu con không trở về thì mẹ sẽ đến công ty của con tìm con đó, mẹ không đùa đâu.”
“Được, mẹ sẽ đợi con. Nếu con không quay lại thì mẹ đảm bảo con sẽ hối hận” Cúp điện thoại, Lý Mỹ Quyên nói với Tống Đại Hành: “Từ đây đến công ty của Thanh Nhàn còn chưa tới nửa tiếng, con bé sẽ về sớm thôi, kiên nhẫn chờ.”
“Được.” Tống Đại Hành gật đầu. Lý Mỹ Quyên nói: “Đại Hành, tại sao ông lại trở lại với cậu Diệp vậy?”
Tống Đại Hành nói: “Cậu Diệp đã cứu tôi đó. Nếu không có cậu Diệp thì đừng nói về nhà, tôi sợ tôi sẽ mất mạng ở bên ngoài mất.”
Lý Mỹ Quyên cảm động đến mức bật khóc, bà ta vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Huyền Tần, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì gia đình của tôi đã không còn trọn vẹn nữa.”
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Dì à, mau dậy đi, đây là chuyện tôi nên làm dì không cần phải khách khí đâu.”
Tống Đại Hành cũng quỳ lạy Diệp Huyền Tần: “Thiếu chủ, cậu có ơn tái tạo đối với tôi, kiếp này khó có thể báo đáp, nếu có kiếp khác thì Tống Đại Hành này sẽ làm trâu bò để đền đáp lòng tốt của cậu!”
Diệp Huyền Tần kéo đôi vợ chồng già đứng dậy.
Đôi vợ chồng già đã nắm tay nhau, tuy không nói ra nhưng tình cảm trong lòng đang giao hòa, va chạm.
Không bao lâu, bên ngoài cửa có tiếng chìa khóa va chạm, không cần phải nói, chính là Tống Thanh Nhàn quay lại đang lấy chìa khóa mở cửa.
Lý Mỹ Quyên vội vàng mở cửa: “Thanh Nhàn, rốt cục con cũng đã trở lại rồi, mau vào đi.”
Đi cùng với Tống Thanh Nhàn còn có Hàn Tây Thi.
Ngay khi hai người bước vào thì họ lập tức chú ý đến Diệp Huyền Tần.
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi vui mừng: “Anh Diệp, anh đã trở lại rồi, thật tuyệt.”
“Đây là những người bạn của anh phải không.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ với Tống Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, nhìn xem đây là ai?”
Anh chỉ tay vê phía Tống Đại Hành.
Tống Thanh Nhàn dùng vẻ mặt mê man nhìn Tống Đại Hành.
Khi Tống Đại Hành rời đi, Tống Thanh Nhàn vẫn còn rất nhỏ, trí nhớ của cô ta về Tống Đại Hành rất mơ hồ, cô ta không nhận ra ông ta là đúng.