Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2104
Chương 2104
Đội trưởng chịu cơn đau, hỏi: “Lý Duy Tấn, mày có nhìn thấy gì không, vừa nãy…. vừa nãy là ai đã dùng vũ khí bí mật”
Lý Duy Tấn hơi sững sờ: “Đội trưởng, tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi nhìn thấy lờ mờ mọi người loạng choạng xông đến đấm nó, rồi sau đó bị đá văng ra ngoài. Ngoài ra thì tôi không còn nhìn thấy gì khác nữa.” Cái quái gì thế?
Đội trưởng nghiến răng: “Đồ vô dụng, có thể mà mày cũng không thấy. Tao nhờ mày thì được cái tích sự gì cơ chứ?”
Diệp Huyền Tần trở nên hơi nóng nảy, anh có thể thấy được Sát Lang đang cố ý giở trò với những người này.
Anh ta cố tình ngồi yên để cho bọn họ xông đến đấm mình thì dùng lực đá văng chúng, chỉ là chơi đùa với đám người đó mà thôi.
Diệp Huyền Tần mắng: “Sát Lang, đánh nhanh thắng nhanh, đừng lãng phí thời giờ nữa.”
Được rồi!
Sát Lang đồng ý và từ từ đứng dậy.
Đôi lông mày đầy lạnh lùng và gớm ghiếc. “Nào các cháu của ông ơi, ông đây không còn thời gian chơi với các cháu nữa đâu, lên luôn nhé.”
Đám lính cứu hỏa trố mắt nhìn nhau: “Ý của mày là gì? Ý của mày là vừa rồi chính là mày đã đạp chúng tao ra sao?”
Sát Lang: “Ngu thật đấy, đương nhiên là ông mày rồi.”
Đám lính cứu hỏa: “Mẹ kiếp, mày nghĩ mày lừa được bọn tao à?”
“Các anh em, tuốt đồ nghề ra, giải quyết thằng này nhanh len.” Đám lính cứu hỏa nhặt những thứ bên cạnh họ như vũ khí, cờ lê, gạch, gậy bóng chày, ống thép, v.v.
Bọn họ đã sớm nhận ra gã trước mặt là cao thủ, vừa rồi bọn họ cũng là bị gã này đánh cho một trận.
Thực chất anh ta cố tình giả vờ sợ hãi, cố tình đánh lừa họ.
Tuy nhiên cũng không sao cả, lần này sử dụng vũ khí, bọn họ há có thể không phải là đối thủ của anh ta đó sao? Theo lệnh của đội trưởng, mọi người vung vũ khí lao về phía Sát Lang.
Sát Lang không chút hoang mang, đứng thong thả vững vàng, trên mặt anh ta còn nở nụ cười chế giễu.
Chờ đám lính cứu hỏa lao đến trước mặt, vũ khí đã chuẩn bị đập trúng anh ta, cuối cùng Sát Lang mới hành động.
Cơ thể anh ta khẽ lắc lư, anh ta biến mất khỏi chỗ đó ngay lập tức, vũ khí của đám lính cứu hỏa kia đập vào hư không.
Đám đông còn chưa kịp phản ứng thì Sát Lang đã xuất hiện sau lưng họ, và rồi sau đó nắm đấm của anh ta giáng xuống đám người kia như mưa.
Bịch bịch bịch bịch!
A aa a a!
Đám lính cứu hỏa lần lượt bị sút văng ra ngoài rơi xuống dưới chân Diệp Huyền Tần.
Lần này Sát Lang đã dồn hết công sức để dạy dỗ đám lính cứu hỏa đó, sau khi tiếp đất, bọn họ thậm chí còn không có sức mà đứng lên.
Đám lính cứu hỏa kia cuối cùng cũng biết sợ hãi, kinh hoàng nhìn Sát Lang.
“Mày… rốt cuộc mày là ai!”
“Tại sao… tại sao mày lại khỏe như vậy!”
“Bọn tao không thù không oán gì với mày, tại sao mày lại đánh bọn tao?”
Sát Lang nhún vai: “Câm miệng hết cho ông. Kế tiếp, anh của tao hỏi chúng mày cái gì thì chúng mày trả lời cái đấy biết chưa? Ai dám không thành thật thì đừng trách ông mày đây không hề khách sáo.”
Diệp Huyền Tần mở miệng nói: “Tôi hỏi các anh, tại sao tòa nhà của tập đoàn Đạo Vương xảy ra hỏa hoạn mà các người không đi cứu?”
Đội trưởng nói: “Chẳng phải là do chúng tôi vẫn chưa làm xong việc sao. Xong việc rồi thì chúng tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Bốp!
Sát Lang tát vào mặt tên đội trưởng, trên mặt đội trưởng lập tức in hẳn năm dấu ngón tay.
“Coi bọn tao là đồ ngu dễ lừa hả? Bọn mày bận giặt giũ và ăn uống à?” Diệp Huyền Tần: “Tôi khuyên các anh nên nghe lời tôi, bằng không thì tôi không bảo đảm các anh có thể sống sót được đâu.”
Đội trưởng nói: “Cho dù chúng tôi có chậm trễ cứu hỏa đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ bị cách chức kiểm tra, còn có thể uy hiếp tính mạng hay sao?”
“Các người không phải dọa chúng tôi, mục đích các người đến đây là gì thì cứ nói thẳng tuột ra đi.”
Trong mắt Diệp Huyền Tần hiện lên một tia dữ tợn: “Ý của các anh là tôi không dám giết các anh sao?”
Tên đội trưởng đó vênh váo đắc ý: “Đương nhiên là vậy rồi.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên nở nụ cười: “Thôi được rồi, để tôi cho anh xem tôi có dám giết anh không!”
Diệp Huyền Tần nháy mắt với Sát Lang.
Sát Lang ngay lập tức giơ kiếm bay ra phạt vào cổ một người lính cứu hỏa mà không cần suy nghĩ.
Đột nhiên, máu tươi phun ra ồ ạt, đối phương ngã xuống đất co giật, chỉ sau vài giây nỗ lực giãy giụa, anh ta tắt thở, chết cứng ngay tại chỗ.
Nhìn đám người đội trưởng lính cứu hỏa kia, mặt phải khó coi đến cỡ nào.
Giết người rồi!
Đội trưởng chịu cơn đau, hỏi: “Lý Duy Tấn, mày có nhìn thấy gì không, vừa nãy…. vừa nãy là ai đã dùng vũ khí bí mật”
Lý Duy Tấn hơi sững sờ: “Đội trưởng, tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi nhìn thấy lờ mờ mọi người loạng choạng xông đến đấm nó, rồi sau đó bị đá văng ra ngoài. Ngoài ra thì tôi không còn nhìn thấy gì khác nữa.” Cái quái gì thế?
Đội trưởng nghiến răng: “Đồ vô dụng, có thể mà mày cũng không thấy. Tao nhờ mày thì được cái tích sự gì cơ chứ?”
Diệp Huyền Tần trở nên hơi nóng nảy, anh có thể thấy được Sát Lang đang cố ý giở trò với những người này.
Anh ta cố tình ngồi yên để cho bọn họ xông đến đấm mình thì dùng lực đá văng chúng, chỉ là chơi đùa với đám người đó mà thôi.
Diệp Huyền Tần mắng: “Sát Lang, đánh nhanh thắng nhanh, đừng lãng phí thời giờ nữa.”
Được rồi!
Sát Lang đồng ý và từ từ đứng dậy.
Đôi lông mày đầy lạnh lùng và gớm ghiếc. “Nào các cháu của ông ơi, ông đây không còn thời gian chơi với các cháu nữa đâu, lên luôn nhé.”
Đám lính cứu hỏa trố mắt nhìn nhau: “Ý của mày là gì? Ý của mày là vừa rồi chính là mày đã đạp chúng tao ra sao?”
Sát Lang: “Ngu thật đấy, đương nhiên là ông mày rồi.”
Đám lính cứu hỏa: “Mẹ kiếp, mày nghĩ mày lừa được bọn tao à?”
“Các anh em, tuốt đồ nghề ra, giải quyết thằng này nhanh len.” Đám lính cứu hỏa nhặt những thứ bên cạnh họ như vũ khí, cờ lê, gạch, gậy bóng chày, ống thép, v.v.
Bọn họ đã sớm nhận ra gã trước mặt là cao thủ, vừa rồi bọn họ cũng là bị gã này đánh cho một trận.
Thực chất anh ta cố tình giả vờ sợ hãi, cố tình đánh lừa họ.
Tuy nhiên cũng không sao cả, lần này sử dụng vũ khí, bọn họ há có thể không phải là đối thủ của anh ta đó sao? Theo lệnh của đội trưởng, mọi người vung vũ khí lao về phía Sát Lang.
Sát Lang không chút hoang mang, đứng thong thả vững vàng, trên mặt anh ta còn nở nụ cười chế giễu.
Chờ đám lính cứu hỏa lao đến trước mặt, vũ khí đã chuẩn bị đập trúng anh ta, cuối cùng Sát Lang mới hành động.
Cơ thể anh ta khẽ lắc lư, anh ta biến mất khỏi chỗ đó ngay lập tức, vũ khí của đám lính cứu hỏa kia đập vào hư không.
Đám đông còn chưa kịp phản ứng thì Sát Lang đã xuất hiện sau lưng họ, và rồi sau đó nắm đấm của anh ta giáng xuống đám người kia như mưa.
Bịch bịch bịch bịch!
A aa a a!
Đám lính cứu hỏa lần lượt bị sút văng ra ngoài rơi xuống dưới chân Diệp Huyền Tần.
Lần này Sát Lang đã dồn hết công sức để dạy dỗ đám lính cứu hỏa đó, sau khi tiếp đất, bọn họ thậm chí còn không có sức mà đứng lên.
Đám lính cứu hỏa kia cuối cùng cũng biết sợ hãi, kinh hoàng nhìn Sát Lang.
“Mày… rốt cuộc mày là ai!”
“Tại sao… tại sao mày lại khỏe như vậy!”
“Bọn tao không thù không oán gì với mày, tại sao mày lại đánh bọn tao?”
Sát Lang nhún vai: “Câm miệng hết cho ông. Kế tiếp, anh của tao hỏi chúng mày cái gì thì chúng mày trả lời cái đấy biết chưa? Ai dám không thành thật thì đừng trách ông mày đây không hề khách sáo.”
Diệp Huyền Tần mở miệng nói: “Tôi hỏi các anh, tại sao tòa nhà của tập đoàn Đạo Vương xảy ra hỏa hoạn mà các người không đi cứu?”
Đội trưởng nói: “Chẳng phải là do chúng tôi vẫn chưa làm xong việc sao. Xong việc rồi thì chúng tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Bốp!
Sát Lang tát vào mặt tên đội trưởng, trên mặt đội trưởng lập tức in hẳn năm dấu ngón tay.
“Coi bọn tao là đồ ngu dễ lừa hả? Bọn mày bận giặt giũ và ăn uống à?” Diệp Huyền Tần: “Tôi khuyên các anh nên nghe lời tôi, bằng không thì tôi không bảo đảm các anh có thể sống sót được đâu.”
Đội trưởng nói: “Cho dù chúng tôi có chậm trễ cứu hỏa đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ bị cách chức kiểm tra, còn có thể uy hiếp tính mạng hay sao?”
“Các người không phải dọa chúng tôi, mục đích các người đến đây là gì thì cứ nói thẳng tuột ra đi.”
Trong mắt Diệp Huyền Tần hiện lên một tia dữ tợn: “Ý của các anh là tôi không dám giết các anh sao?”
Tên đội trưởng đó vênh váo đắc ý: “Đương nhiên là vậy rồi.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên nở nụ cười: “Thôi được rồi, để tôi cho anh xem tôi có dám giết anh không!”
Diệp Huyền Tần nháy mắt với Sát Lang.
Sát Lang ngay lập tức giơ kiếm bay ra phạt vào cổ một người lính cứu hỏa mà không cần suy nghĩ.
Đột nhiên, máu tươi phun ra ồ ạt, đối phương ngã xuống đất co giật, chỉ sau vài giây nỗ lực giãy giụa, anh ta tắt thở, chết cứng ngay tại chỗ.
Nhìn đám người đội trưởng lính cứu hỏa kia, mặt phải khó coi đến cỡ nào.
Giết người rồi!