Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2203
Chương 2203
Con bé xấu xa này.
Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Không nghe lời hả, sớm muộn gì chị cũng tìm một người đàn ông gả em đi.”
Trình Hạ Vũ: “Một lời đã định nhé, nhất định chị phải tìm người mạnh mẽ một chút, không thể yếu hơn anh rể được nha.”
Ha ha!
Trên đời này cũng chỉ có Trình Hạ Vũ mới có thể khiến Từ Lam Khiết bật cười giữa lúc như thế này.
Hạ Nhất Hàng đưa người phụ nữ trung niên đi thẳng tới đồn công an.
Quả thật vụ án này quá mức nghiêm trọng, Hạ Nhất Hàng tự mình làm biên bản cho bà ta.
Sau khi ghi chép xong, Hạ Nhất Hàng lại tìm một họa sĩ chuyên nghiệm tới vẽ chân dung của hung thủ phía sau.
Dưới sự miêu tả của người phụ nữ đó, chân dung của người cầm đầu dần dần thành hình.
Đợi đến khi nhìn rõ bức ảnh của người kia, cơn giận của Hạ Nhất Hàng càng cháy lên hừng hực.
Đây là kẻ lưu manh số một trong khu mà anh ta quản lý.
Tên này xuất thân là ăn trộm, cho nên người trên đảo đều gọi hắn ta là “Kẻ cắp”.
Mấy tên trộm cướp này mà cũng dám động đến Thần Soái à, đúng là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đương nhiên, Hạ Nhất Hàng biết, chắc chắn còn có kẻ sai khiến phía sau.
Anh ta không nói hai lời, dẫn đội của mình xuất phát, tự mình đi bắt Kẻ cắp.
Bí thư Trương vô cùng lo lắng, vội vã đi về hướng tỉnh thành, tìm ân nhân của mình là Quách Minh Ân.
Trong lòng ông ta như lửa đốt, mồ hội đầm đìa.
Thực ra là do Quách Minh Ân sai khiến bí thư Trương, đi đến giúp đỡ người phụ nữ trung niên ở Nhất Đóa kia.
Bí thư Trương cũng muốn hỏi xem, có phải Quách Minh Ân có thù oán gì với thời trang Nhất Đóa hay còn có người chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Nếu người khác là chủ mưu thì còn nói được, nhưng nếu Quách Minh Ân có thù oán gì với thời trang Nhất Đóa, thậm chí là tập đoàn Diệp Linh thì đúng là phiền phức lớn rồi.
Người đứng sau lưng Nhất Đóa và tập đoàn Diệp Linh chính là Thần Soái.
Quách Minh Ân mà có thù oán với tập đoàn Diệp Linh, vậy có nghĩa là có thù oán với Thần Soái, cho dù ông ta có mười cái đầu cũng không đủ giết.
Rất nhanh sau đó, bí thư Trương đã tới nơi ở của Quách Minh Ân.
Quách Minh Ân đã rời hưu từ trước, nhưng dư âm thì vẫn còn sót lại, bởi vậy khách khứa đến nhà ông nối liền không dứt, đông như trẩy hổi.
Để tránh người ngoài, bí thư Trương cũng không dám nói thẳng chuyện Thần Soái với Quách Minh Ân.
Đợi đến khi trời tối, nhà của ông ta không còn ai, bí thư Trương mới dám lên tiếng: “Ân sư à, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông.”
Quách Minh Ân khẽ gật đầu: “Tiểu Trương à, tôi thấy cậu đợi ở đây cả ngày, muốn nói lại thôi mấy lần, xem ra hẳn là có chuyện rất quan trọng nhỉ.”
“Nói xem thử, là chuyện gì?”
Sau khi về hưu, Quách Minh Ân dám gọi bí thư Trương là Tiểu Trương, đủ thấy trước khi về hưu ông ta uy vọng đến mức nào.
Bí thư Trương đưa mắt nhìn giúp việc nhà ông ta.
Quách Minh Ân nói: “Không sao, Tiểu Hoa không phải là người ngoài, cứ nói đi đừng ngại”
Bí thư Trương không chịu mà nói tiếp: “Ân sư, không thì chúng ta vào phòng sách đi, tôi có một số tài liệu muốn sử dụng máy tính trong phòng sách của ông.”
Quách Minh Ân cũng ý thức được, chắc chắn chuyện này là chuyện lớn không thể xem thường được, ít nhất cũng phải cẩn thận hơn.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc hẳn, gật đầu: “Đi theo tôi.”
Quách Minh Ân dẫn bí thư Trương đi vào thư phòng của mình.
Vừa ngồi xuống, Quách Minh Ân đã mở lời: “Tiểu Trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bí thư Trương trầm giọng nói: “Liên quan đến chuyện của thời trang Nhất Đóa.”
Quách Minh Ân cau mày: “Sao vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
Bí thư Trương nói: “Ân sư, ông nói thật với tôi đi, có phải ông có thù oán gì với tập đoàn Diệp Linh và thời trang Nhất Đóa không, hay là có người xúi giục ông làm vậy?”
Quách Minh Ân: “Sao thế, chuyện này quan trọng à?”
Bí thư Trương gật đầu ngay lập tức: “Chuyện này rất quan trọng, nhất định ông phải nói thật. Có lẽ có liên quan đến an toàn tính mạng của chúng ta đấy.”
Trong lòng Quách Minh Ân run lên. Ông ta biết người này là một học trò rất có năng lực của mình.
Nếu bí thư Trương đã nói chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của họ thì chắc chắn phải có căn cứ chứ không phải nói đùa.
Con bé xấu xa này.
Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Không nghe lời hả, sớm muộn gì chị cũng tìm một người đàn ông gả em đi.”
Trình Hạ Vũ: “Một lời đã định nhé, nhất định chị phải tìm người mạnh mẽ một chút, không thể yếu hơn anh rể được nha.”
Ha ha!
Trên đời này cũng chỉ có Trình Hạ Vũ mới có thể khiến Từ Lam Khiết bật cười giữa lúc như thế này.
Hạ Nhất Hàng đưa người phụ nữ trung niên đi thẳng tới đồn công an.
Quả thật vụ án này quá mức nghiêm trọng, Hạ Nhất Hàng tự mình làm biên bản cho bà ta.
Sau khi ghi chép xong, Hạ Nhất Hàng lại tìm một họa sĩ chuyên nghiệm tới vẽ chân dung của hung thủ phía sau.
Dưới sự miêu tả của người phụ nữ đó, chân dung của người cầm đầu dần dần thành hình.
Đợi đến khi nhìn rõ bức ảnh của người kia, cơn giận của Hạ Nhất Hàng càng cháy lên hừng hực.
Đây là kẻ lưu manh số một trong khu mà anh ta quản lý.
Tên này xuất thân là ăn trộm, cho nên người trên đảo đều gọi hắn ta là “Kẻ cắp”.
Mấy tên trộm cướp này mà cũng dám động đến Thần Soái à, đúng là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đương nhiên, Hạ Nhất Hàng biết, chắc chắn còn có kẻ sai khiến phía sau.
Anh ta không nói hai lời, dẫn đội của mình xuất phát, tự mình đi bắt Kẻ cắp.
Bí thư Trương vô cùng lo lắng, vội vã đi về hướng tỉnh thành, tìm ân nhân của mình là Quách Minh Ân.
Trong lòng ông ta như lửa đốt, mồ hội đầm đìa.
Thực ra là do Quách Minh Ân sai khiến bí thư Trương, đi đến giúp đỡ người phụ nữ trung niên ở Nhất Đóa kia.
Bí thư Trương cũng muốn hỏi xem, có phải Quách Minh Ân có thù oán gì với thời trang Nhất Đóa hay còn có người chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Nếu người khác là chủ mưu thì còn nói được, nhưng nếu Quách Minh Ân có thù oán gì với thời trang Nhất Đóa, thậm chí là tập đoàn Diệp Linh thì đúng là phiền phức lớn rồi.
Người đứng sau lưng Nhất Đóa và tập đoàn Diệp Linh chính là Thần Soái.
Quách Minh Ân mà có thù oán với tập đoàn Diệp Linh, vậy có nghĩa là có thù oán với Thần Soái, cho dù ông ta có mười cái đầu cũng không đủ giết.
Rất nhanh sau đó, bí thư Trương đã tới nơi ở của Quách Minh Ân.
Quách Minh Ân đã rời hưu từ trước, nhưng dư âm thì vẫn còn sót lại, bởi vậy khách khứa đến nhà ông nối liền không dứt, đông như trẩy hổi.
Để tránh người ngoài, bí thư Trương cũng không dám nói thẳng chuyện Thần Soái với Quách Minh Ân.
Đợi đến khi trời tối, nhà của ông ta không còn ai, bí thư Trương mới dám lên tiếng: “Ân sư à, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông.”
Quách Minh Ân khẽ gật đầu: “Tiểu Trương à, tôi thấy cậu đợi ở đây cả ngày, muốn nói lại thôi mấy lần, xem ra hẳn là có chuyện rất quan trọng nhỉ.”
“Nói xem thử, là chuyện gì?”
Sau khi về hưu, Quách Minh Ân dám gọi bí thư Trương là Tiểu Trương, đủ thấy trước khi về hưu ông ta uy vọng đến mức nào.
Bí thư Trương đưa mắt nhìn giúp việc nhà ông ta.
Quách Minh Ân nói: “Không sao, Tiểu Hoa không phải là người ngoài, cứ nói đi đừng ngại”
Bí thư Trương không chịu mà nói tiếp: “Ân sư, không thì chúng ta vào phòng sách đi, tôi có một số tài liệu muốn sử dụng máy tính trong phòng sách của ông.”
Quách Minh Ân cũng ý thức được, chắc chắn chuyện này là chuyện lớn không thể xem thường được, ít nhất cũng phải cẩn thận hơn.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc hẳn, gật đầu: “Đi theo tôi.”
Quách Minh Ân dẫn bí thư Trương đi vào thư phòng của mình.
Vừa ngồi xuống, Quách Minh Ân đã mở lời: “Tiểu Trương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bí thư Trương trầm giọng nói: “Liên quan đến chuyện của thời trang Nhất Đóa.”
Quách Minh Ân cau mày: “Sao vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
Bí thư Trương nói: “Ân sư, ông nói thật với tôi đi, có phải ông có thù oán gì với tập đoàn Diệp Linh và thời trang Nhất Đóa không, hay là có người xúi giục ông làm vậy?”
Quách Minh Ân: “Sao thế, chuyện này quan trọng à?”
Bí thư Trương gật đầu ngay lập tức: “Chuyện này rất quan trọng, nhất định ông phải nói thật. Có lẽ có liên quan đến an toàn tính mạng của chúng ta đấy.”
Trong lòng Quách Minh Ân run lên. Ông ta biết người này là một học trò rất có năng lực của mình.
Nếu bí thư Trương đã nói chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của họ thì chắc chắn phải có căn cứ chứ không phải nói đùa.