Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2215
Chương 2215: Thần Soái sắp xếp
Bóng đen này mặc một bộ trang phục đi đêm, đeo khăn che mặt màu đen, bọn họ vẫn chưa nhận ra Diệp Huyền Tần tới.
“Anh… Anh là ai? Mau, mau bắt lấy gã ta. Hai cô bị dọa đến trắng bệch mặt, vội vàng ra lệnh cho hai cảnh sát kia.
Hai cảnh sát không cam lòng yếu thế, vội vàng nhằm về phía Diệp Huyền Tần.
Nhưng Diệp Huyền Tần lại chỉ khoát tay: “Từ từ đã
Đồng thời, anh phóng ra một cỗ khí kình nhàn nhạt. Cỗ khí kình này không dùng để công kích, mà chỉ để hai cảnh sát phát hiện ra hơi thở của mình. Hai cảnh sát tiếp xúc với hơi thở Diệp Huyền Tần, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vô cùng kích động.
Thần Soái? Đây là hơi thở khí kình của Thần Soái. Thần Soái đã trở lại?
Bọn họ cứng đờ như cây cột tại chỗ, hai mắt nóng cháy nhìn chằm chằm bóng đen.
Diệp Huyền Tần chậm rãi tháo xuống khăn che mặt.
Sau khi xác nhận đối phương là Thần Soái, hai cảnh sát không chút do dự quỳ xuống trước Diệp Huyền Tần .
“Thuộc hạ kính chào Thần Soái!”
“Thuộc hạ kính chào Thần Soái.”
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu, nói: “Ừ, hai người từng đi lính ở đại đội Bắc Lang phải không?” Hai cảnh sát lập tức gật đầu: “Thưa Thần Soái, trước kia chúng tôi cống hiến sức lực vì Tướng quân Trấn Huy ở đại đội Bắc Lang”
Diệp Huyền Tần: “Ừ. Tôi đã về nên hiện tại các anh có thể trở về.”
Sao?
Hai cảnh sát kinh ngạc một lát, sau đó áy náy nói: “Thần Soái, vừa rồi chúng tôi làm ăn tắc trách không bảo vệ được chủ, mong Thần Soái trách phạt.
“Thần Soái, tôi sẵn sàng gánh vác bất cứ hình phạt tàn khốc nào, chỉ xin anh đừng đuổi chúng tôi đi.”
Hai cảnh sát còn tưởng rằng vì vừa nãy sau khi Diệp Huyền Tần tới gần hai cô gái bọn họ mới nhận ra nguy hiểm, Thần Soái trách bọn họ phản ứng chậm chạp, không cứu hộ kịp thời nên muốn đuổi bọn họ đi.
Trên thực tế, Diệp Huyền Tần hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Anh chính là cường giả Tuyệt Điên, sức chiến đấu hàng thật giả thật có thể so với cả cảnh giới tiên ma, hai cảnh sát này còn chưa trở thành cường giả Chiến Thần, có thể phát hiện Diệp Huyền Tần sau khi anh tới gần hai cô đã là cực kỳ giỏi rồi.
Diệp Huyền Tần an ủi: “Yên tâm, tôi không có ý trách phạt các anh. Các anh đã làm rất tốt rồi. Nhưng tôi đã về nên có thể tự bảo vệ bọn họ, các anh ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại còn dễ làm hỏng kế hoạch của tôi, cho nên tôi mới muốn các anh trở về đúng chức trách của mình.”
Lúc này trái tim lơ lửng của hai cảnh sát cuối cùng cũng thả lỏng: “Thuộc hạ kinh cần tuân theo mệnh lệnh của Thần Soái”
Diệp Huyền Tần: “Còn nữa, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện tôi trở về ra ngoài. Nếu không chỉ sợ các anh không giữ nổi đầu mình.”
Hai người vội vàng gật đầu: “Tuân mệnh.
Hai người rời đi.
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên vội vàng tiến lên: “Anh rể, sao anh đi vào đây im hơi lặng tiếng thế, làm em sợ chết đi được. Anh không đi cửa lớn mà đi cửa sổ làm gì? Có phải anh làm chuyện gì trái lương tâm nên không dám đối mặt với chị của em không?”
Diệp Huyền Tần không chút khách sáo gõ đầu Trình Hạ Vũ: “Trong đầu cả ngày toàn suy nghĩ mấy thứ lung tung, chị cô đâu?”
Đau chết mất.
Trình Hạ Vũ ôm đầu thét chói tai: “Giết người rồi, anh rể mưu sát em vợ! Chị! Chị cứ thế mặc kệ sao!?”
Từ Lam Khiết vội vàng chạy ra từ nhà ăn cơ quan: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Từ Nam Huyên khẽ cười: “Lam Khiết, không có việc gì, là Huyền Tần đã trở lại”
Từ Lam Khiết thở phào nhẹ nhõm: “Anh về sớm vậy
Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu, không giải thích.
Trên thực tế anh đã trở lại từ lâu, có điều vẫn luôn nấp trong chỗ tối không xuất hiện, chỉ nhắn tin báo với Từ Lam Khiết rằng ‘Mười phút sau về tới nhà.
Anh làm như vậy, chính là muốn cho Từ Lam Khiết một bất ngờ, tiện thể xem có thể dụ nhân vật nguy hiểm ở gần đó ra không.
Có điều sau khi Từ Lam Khiết rời giường, bốn phía không có bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ, xem ra Cướp Đường vẫn chưa theo dõi nơi này.
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, nghe anh, khoảng thời gian sau này mọi người cứ ở yên trong phòng đừng ra ngoài, ngay cả cửa cũng không cần ra, đừng để bất kỳ ai nhìn thấy mọi người.”
“Thậm chí bao gồm cả Hạ Nhất Hàng
Bóng đen này mặc một bộ trang phục đi đêm, đeo khăn che mặt màu đen, bọn họ vẫn chưa nhận ra Diệp Huyền Tần tới.
“Anh… Anh là ai? Mau, mau bắt lấy gã ta. Hai cô bị dọa đến trắng bệch mặt, vội vàng ra lệnh cho hai cảnh sát kia.
Hai cảnh sát không cam lòng yếu thế, vội vàng nhằm về phía Diệp Huyền Tần.
Nhưng Diệp Huyền Tần lại chỉ khoát tay: “Từ từ đã
Đồng thời, anh phóng ra một cỗ khí kình nhàn nhạt. Cỗ khí kình này không dùng để công kích, mà chỉ để hai cảnh sát phát hiện ra hơi thở của mình. Hai cảnh sát tiếp xúc với hơi thở Diệp Huyền Tần, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vô cùng kích động.
Thần Soái? Đây là hơi thở khí kình của Thần Soái. Thần Soái đã trở lại?
Bọn họ cứng đờ như cây cột tại chỗ, hai mắt nóng cháy nhìn chằm chằm bóng đen.
Diệp Huyền Tần chậm rãi tháo xuống khăn che mặt.
Sau khi xác nhận đối phương là Thần Soái, hai cảnh sát không chút do dự quỳ xuống trước Diệp Huyền Tần .
“Thuộc hạ kính chào Thần Soái!”
“Thuộc hạ kính chào Thần Soái.”
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu, nói: “Ừ, hai người từng đi lính ở đại đội Bắc Lang phải không?” Hai cảnh sát lập tức gật đầu: “Thưa Thần Soái, trước kia chúng tôi cống hiến sức lực vì Tướng quân Trấn Huy ở đại đội Bắc Lang”
Diệp Huyền Tần: “Ừ. Tôi đã về nên hiện tại các anh có thể trở về.”
Sao?
Hai cảnh sát kinh ngạc một lát, sau đó áy náy nói: “Thần Soái, vừa rồi chúng tôi làm ăn tắc trách không bảo vệ được chủ, mong Thần Soái trách phạt.
“Thần Soái, tôi sẵn sàng gánh vác bất cứ hình phạt tàn khốc nào, chỉ xin anh đừng đuổi chúng tôi đi.”
Hai cảnh sát còn tưởng rằng vì vừa nãy sau khi Diệp Huyền Tần tới gần hai cô gái bọn họ mới nhận ra nguy hiểm, Thần Soái trách bọn họ phản ứng chậm chạp, không cứu hộ kịp thời nên muốn đuổi bọn họ đi.
Trên thực tế, Diệp Huyền Tần hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Anh chính là cường giả Tuyệt Điên, sức chiến đấu hàng thật giả thật có thể so với cả cảnh giới tiên ma, hai cảnh sát này còn chưa trở thành cường giả Chiến Thần, có thể phát hiện Diệp Huyền Tần sau khi anh tới gần hai cô đã là cực kỳ giỏi rồi.
Diệp Huyền Tần an ủi: “Yên tâm, tôi không có ý trách phạt các anh. Các anh đã làm rất tốt rồi. Nhưng tôi đã về nên có thể tự bảo vệ bọn họ, các anh ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại còn dễ làm hỏng kế hoạch của tôi, cho nên tôi mới muốn các anh trở về đúng chức trách của mình.”
Lúc này trái tim lơ lửng của hai cảnh sát cuối cùng cũng thả lỏng: “Thuộc hạ kinh cần tuân theo mệnh lệnh của Thần Soái”
Diệp Huyền Tần: “Còn nữa, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện tôi trở về ra ngoài. Nếu không chỉ sợ các anh không giữ nổi đầu mình.”
Hai người vội vàng gật đầu: “Tuân mệnh.
Hai người rời đi.
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên vội vàng tiến lên: “Anh rể, sao anh đi vào đây im hơi lặng tiếng thế, làm em sợ chết đi được. Anh không đi cửa lớn mà đi cửa sổ làm gì? Có phải anh làm chuyện gì trái lương tâm nên không dám đối mặt với chị của em không?”
Diệp Huyền Tần không chút khách sáo gõ đầu Trình Hạ Vũ: “Trong đầu cả ngày toàn suy nghĩ mấy thứ lung tung, chị cô đâu?”
Đau chết mất.
Trình Hạ Vũ ôm đầu thét chói tai: “Giết người rồi, anh rể mưu sát em vợ! Chị! Chị cứ thế mặc kệ sao!?”
Từ Lam Khiết vội vàng chạy ra từ nhà ăn cơ quan: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Từ Nam Huyên khẽ cười: “Lam Khiết, không có việc gì, là Huyền Tần đã trở lại”
Từ Lam Khiết thở phào nhẹ nhõm: “Anh về sớm vậy
Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu, không giải thích.
Trên thực tế anh đã trở lại từ lâu, có điều vẫn luôn nấp trong chỗ tối không xuất hiện, chỉ nhắn tin báo với Từ Lam Khiết rằng ‘Mười phút sau về tới nhà.
Anh làm như vậy, chính là muốn cho Từ Lam Khiết một bất ngờ, tiện thể xem có thể dụ nhân vật nguy hiểm ở gần đó ra không.
Có điều sau khi Từ Lam Khiết rời giường, bốn phía không có bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ, xem ra Cướp Đường vẫn chưa theo dõi nơi này.
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, nghe anh, khoảng thời gian sau này mọi người cứ ở yên trong phòng đừng ra ngoài, ngay cả cửa cũng không cần ra, đừng để bất kỳ ai nhìn thấy mọi người.”
“Thậm chí bao gồm cả Hạ Nhất Hàng