Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2235
Chương 2235: Căn cứ của bọn cướp đường
Con bò lớn kêu lên một tiếng, dẫn mọi người đi về hướng đông nam.
Diệp Huyền Tần thấy con bò lớn đi quá chậm, liền dùng biến ra một luồng khí vây quanh con bò lớn giúp nó “bay lên không trung”
Lúc này, con bò lớn giống như bị làm cho kinh ngạc.
Tình huống gì vậy, sao tôi lại có thể bay lên? Người kia sao có thể làm được như vậy? Chẳng lẽ anh là ác ma?
Như vậy thì hay rồi, mới thoát ra từ tay của bọn ác ma, liền rơi ngay vào tay của một ác ma khác… Đúng là bi kịch.
Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của con bò lớn, mọi người rất nhanh liền tìm đến nơi: một tòa nhà cũ nát nằm dưới chân núi của một thôn nhỏ.
Hiện tại đang là ban ngày, nhưng trong thôn lại trống rỗng, không có lấy một bóng người.
Tất cả dân làng đều ngủ trong nhà.
Diệp Huyền Tần nói phát hiện đồng ruộng trong thôn đều trồng đậu nành.
Tình trạng này không khác gì với thôn bên cạnh, dân nàng đều bị bọn cướp đường khống chế, biến thành những con rối, bắt bọn họ trồng đậu nành
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, căn cứ của bọn cướp đường ở trên đất nước này còn rất nhiều.
Bọn cướp chắc chắn đã khống chế vô số thôn dân, biến họ thành con rối, bắt bọn họ gieo trồng hạt đậu nành cho chúng.
Bọn chúng làm như vậy có mục đích gì?
Còn nữa, cổ độc trong người thôn dân ngay cả đến Diệp Huyền Tần cũng phải nói bất lực bỏ tay, không có cách cứu chữa.
Cách duy nhất để thảo chuông chính là tìm người buộc chuông, nhất định phải bắt được bọn cướp đường để tìm ra phù thủy, từ đó mới có thể giải cổ độc trong người dân làng.
Diệp Huyền Tần nhìn Bao Nghĩa Đình, nói: ” Nghĩ cách để có thể tìm được căn cứ của bọn cướp đường”
Bao Nghĩa Đình vội vàng gật đầu: “Dạ, cho tôi thời gian năm phút là được.”
Nói xong, Bao Nghĩa Đình cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, thi thoảng lại vẽ vẽ một vài thứ lên mặt đất giống như đang suy luận điều gì đó.
Ba phút sau, Bao Nghĩa Đình nhìn về phía đông nói: “Thần Soái, theo tôi tính toán thì nông trại này nằm ở phía đông, nhất định căn cứ điểm của bọn cướp đường cũng ở đây. “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, tôi chắc chắn có thể tìm thấy căn cứ của đối phương.
Đi!
Diệp Huyền Tần nói với mấy người “Đi về phía trước.” Phía trước là một rừng cây.
Cây cối khô vàng, lá rụng khắp nơi trên mặt đất, một cảnh tượng khô héo, vàng úa trông tàn tại.
Trừ cảnh tượng đó ra thì không thấy một bóng người.
Bao Nghĩa Đình lấy ra một cây sao, nói: “Hiện tại tôi sẽ dụ bọn họ đến, mọi người đừng nóng vội.”
Anh ta dùng cây sáo thổi ra những âm thanh đặc thù.
Không lâu sau, quả nhiên có người đáp lại âm thanh của anh ta: từ xa truyền đến một tiếng sáo hư ảo.
Hai bên bắt đầu anh thổi một đoạn tôi thổi một đoạn, giống như đang trao đổi với nhau.
Độc Lang lo lắng bọn họ dùng âm thanh để ra ký hiệu, âm mưu bí mật lập bẫy, liền uy hiếp nói: “Bao Nghĩa Đình, anh tốt nhất đừng đùa giỡn với chúng tôi, nếu không tôi nhất định sẽ mang đầu anh rơi khỏi cổ”
Bao Nghĩa Đình vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi cùng đối phương đao trao đổi ám hiệu, chứng minh tôi có quen biết với bọn cướp đường” “Đối phương nhất định sẽ đến gặp tôi trong giây lát.
Nói xong, những chiếc lá cây rụng ở phía xa bỗng chốc tung bay, vài bóng người từ trong lá cây bay lên.
Động tác của bọn họ nhanh nhẹn, nhanh chóng xông lên phía trước, quay quanh đám người Diệp Huyền Tần. Thủ lĩnh của đám người đó là một người đàn ông râu quai nón.
Sắc mặt người to lớn đó nhìn Bao Nghĩa Đình bằng ánh mắt lạnh như băng: “Cậu là người trong bang phái nào, sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy cậu.”
Bao Nghĩa Đình vội vàng nói: “Tôi là người đến từ căn cứ phía đông”
Người đàn ông râu quai nón nói: “Đến từ thôn bên cạnh? Chưa từng nghe qua. Cậu đến đây làm gì.
Bao Nghĩa Đình: “À, tôi vội vàng đến đây để giới thiệu với mọi người vài người bạn của mình.”
Anh ta chỉ vào đám người Diệp Huyền Tần.
Người cao to nghe vậy nhưng không hiểu: “Giới thiệu bạn bè? Giới thiệu bạn bè cái mẹ gì? Bọn cướp đường như chúng tôi mà cần phải kết bạn sao, còn cần cậu giới thiệu chắc?”
Bao Nghĩa Đình ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi sẽ không giới thiệu với mấy người, nếu mấy người không muốn làm quen với họ, thậm chí… Không muốn gặp mặt”
Đúng vậy, nếu Bao Nghĩa Đình không giới thiệu thần soái, cả đời này bọn họ sao có cơ hội gặp mặt thần soái.
Mẹ nó.
Người đàn ông râu quai nón không đủ kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì cút đi, ông đây không có thời gian ở đây nói qua nói lại với cậu.”
Bao Nghĩa Đình nhìn Diệp Huyền Tần, nói: “Anh Diệp, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chuyện kế tiếp đành giao cho ngài.”
Con bò lớn kêu lên một tiếng, dẫn mọi người đi về hướng đông nam.
Diệp Huyền Tần thấy con bò lớn đi quá chậm, liền dùng biến ra một luồng khí vây quanh con bò lớn giúp nó “bay lên không trung”
Lúc này, con bò lớn giống như bị làm cho kinh ngạc.
Tình huống gì vậy, sao tôi lại có thể bay lên? Người kia sao có thể làm được như vậy? Chẳng lẽ anh là ác ma?
Như vậy thì hay rồi, mới thoát ra từ tay của bọn ác ma, liền rơi ngay vào tay của một ác ma khác… Đúng là bi kịch.
Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của con bò lớn, mọi người rất nhanh liền tìm đến nơi: một tòa nhà cũ nát nằm dưới chân núi của một thôn nhỏ.
Hiện tại đang là ban ngày, nhưng trong thôn lại trống rỗng, không có lấy một bóng người.
Tất cả dân làng đều ngủ trong nhà.
Diệp Huyền Tần nói phát hiện đồng ruộng trong thôn đều trồng đậu nành.
Tình trạng này không khác gì với thôn bên cạnh, dân nàng đều bị bọn cướp đường khống chế, biến thành những con rối, bắt bọn họ trồng đậu nành
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, căn cứ của bọn cướp đường ở trên đất nước này còn rất nhiều.
Bọn cướp chắc chắn đã khống chế vô số thôn dân, biến họ thành con rối, bắt bọn họ gieo trồng hạt đậu nành cho chúng.
Bọn chúng làm như vậy có mục đích gì?
Còn nữa, cổ độc trong người thôn dân ngay cả đến Diệp Huyền Tần cũng phải nói bất lực bỏ tay, không có cách cứu chữa.
Cách duy nhất để thảo chuông chính là tìm người buộc chuông, nhất định phải bắt được bọn cướp đường để tìm ra phù thủy, từ đó mới có thể giải cổ độc trong người dân làng.
Diệp Huyền Tần nhìn Bao Nghĩa Đình, nói: ” Nghĩ cách để có thể tìm được căn cứ của bọn cướp đường”
Bao Nghĩa Đình vội vàng gật đầu: “Dạ, cho tôi thời gian năm phút là được.”
Nói xong, Bao Nghĩa Đình cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, thi thoảng lại vẽ vẽ một vài thứ lên mặt đất giống như đang suy luận điều gì đó.
Ba phút sau, Bao Nghĩa Đình nhìn về phía đông nói: “Thần Soái, theo tôi tính toán thì nông trại này nằm ở phía đông, nhất định căn cứ điểm của bọn cướp đường cũng ở đây. “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, tôi chắc chắn có thể tìm thấy căn cứ của đối phương.
Đi!
Diệp Huyền Tần nói với mấy người “Đi về phía trước.” Phía trước là một rừng cây.
Cây cối khô vàng, lá rụng khắp nơi trên mặt đất, một cảnh tượng khô héo, vàng úa trông tàn tại.
Trừ cảnh tượng đó ra thì không thấy một bóng người.
Bao Nghĩa Đình lấy ra một cây sao, nói: “Hiện tại tôi sẽ dụ bọn họ đến, mọi người đừng nóng vội.”
Anh ta dùng cây sáo thổi ra những âm thanh đặc thù.
Không lâu sau, quả nhiên có người đáp lại âm thanh của anh ta: từ xa truyền đến một tiếng sáo hư ảo.
Hai bên bắt đầu anh thổi một đoạn tôi thổi một đoạn, giống như đang trao đổi với nhau.
Độc Lang lo lắng bọn họ dùng âm thanh để ra ký hiệu, âm mưu bí mật lập bẫy, liền uy hiếp nói: “Bao Nghĩa Đình, anh tốt nhất đừng đùa giỡn với chúng tôi, nếu không tôi nhất định sẽ mang đầu anh rơi khỏi cổ”
Bao Nghĩa Đình vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi cùng đối phương đao trao đổi ám hiệu, chứng minh tôi có quen biết với bọn cướp đường” “Đối phương nhất định sẽ đến gặp tôi trong giây lát.
Nói xong, những chiếc lá cây rụng ở phía xa bỗng chốc tung bay, vài bóng người từ trong lá cây bay lên.
Động tác của bọn họ nhanh nhẹn, nhanh chóng xông lên phía trước, quay quanh đám người Diệp Huyền Tần. Thủ lĩnh của đám người đó là một người đàn ông râu quai nón.
Sắc mặt người to lớn đó nhìn Bao Nghĩa Đình bằng ánh mắt lạnh như băng: “Cậu là người trong bang phái nào, sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy cậu.”
Bao Nghĩa Đình vội vàng nói: “Tôi là người đến từ căn cứ phía đông”
Người đàn ông râu quai nón nói: “Đến từ thôn bên cạnh? Chưa từng nghe qua. Cậu đến đây làm gì.
Bao Nghĩa Đình: “À, tôi vội vàng đến đây để giới thiệu với mọi người vài người bạn của mình.”
Anh ta chỉ vào đám người Diệp Huyền Tần.
Người cao to nghe vậy nhưng không hiểu: “Giới thiệu bạn bè? Giới thiệu bạn bè cái mẹ gì? Bọn cướp đường như chúng tôi mà cần phải kết bạn sao, còn cần cậu giới thiệu chắc?”
Bao Nghĩa Đình ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi sẽ không giới thiệu với mấy người, nếu mấy người không muốn làm quen với họ, thậm chí… Không muốn gặp mặt”
Đúng vậy, nếu Bao Nghĩa Đình không giới thiệu thần soái, cả đời này bọn họ sao có cơ hội gặp mặt thần soái.
Mẹ nó.
Người đàn ông râu quai nón không đủ kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì cút đi, ông đây không có thời gian ở đây nói qua nói lại với cậu.”
Bao Nghĩa Đình nhìn Diệp Huyền Tần, nói: “Anh Diệp, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chuyện kế tiếp đành giao cho ngài.”