Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-228
Chương 228
Từ Hiên Lâm nổi giận nói: “Đứa con hoang này ở đâu ra vậy?”
Trần Uyên nói: “Đây còn phải nói sao, đương nhiên là do Diệp Huyền Tần ở bên ngoài nợ phong lưu mà có rồi.”
“Hừ, hai ngươi còn không có chính thức kết hôn đâu vậy mà đã cắm sừng cho Từ Lam Khiết. Nếu như kết hôn, vậy trong nhà còn không phải là treo đầy lá cờ xanh biếc sao?”
“May mà lúc trước Hạ Lan nhà tôi đã đá anh, nếu không đứa con hoang này sẽ theo đến nhà của tôi rồi.”
Từ Hiên Lâm sắc mặt đen kịt: “Đồi phong bại tục, không biết xấu hổ!”
Từ Lam Khiết tức khóc: “Các người không được nói hưu nói vượn.”
“Uyển Nhi là con của bạn Diệp Huyền Tần, chỉ là tạm thời gửi nuôi ở nhà của chúng tôi thôi.”
Trần Uyên nói: “Hừ, cô nói là con của bạn thì chính là con của bạn sao? Tôi nhìn thấy đứa con hoang này dường như giống Diệp Huyền Tần đến mấy phần.”
Lý Khả Diệu rốt cục không thể nhịn được nữa, đi xuống xe, chỉ vào mũi Trần Uyên rồi chửi ầm lên: “Trần Uyên, bà lại nói hưu nói vượn, tôi sẽ kiện bà tội phi báng, chửi bới!”
Trần Uyên: “Chỉ bằng bà? Còn kiện tôi tội phỉ báng, chửi bới? Cũng không soi gương nhìn chính mình có đức hạnh gì đi.”
“Đừng cho là tôi không biết, bà thường xuyên cùng trưởng đội cảnh sát mắt qua mày lại.”
“Ở đây tôi sẽ nói thẳng luôn, lần trước đội cảnh sát trường vì sao đưa chốt cứu hỏa bên cạnh chỗ đỗ xe tặng cho bà, hóa ra là hai người đã có một chân với nhau.”
“Ha ha, Từ Huy Hoàng, đỉnh đầu của ông đã có một mảnh xanh biếc rồi đó.”
Những nhà hàng xóm nhất thời sôi sùng sục.
“Nón xanh” “khoản nợ phong lưu” cái gì, vẫn luôn là đề tài nóng khiến các bà hàng xóm bàn tán sôi nổi.
Lý Khả Diệu sắp tức chết rồi, vén lên ống tay áo muốn đánh trả: “Trần Uyên, ngươi còn dám ăn nói linh tinh tôi xé nát miệng của bà.”
Trần Uyên cũng không cam lòng yếu thế: “Đến đi, có bản lĩnh thì bà đánh tôi thử xem.”
“Bây giờ tôi là người nhà của quân nhân, bà xách giày cho tôi cũng không xứng!”
Chát!
Một cái bạt tai vang dội, nặng nề đáp xuống trên mặt Trần Uyên.
Một tát này rất nặng, thẳng cho Trần Uyên ngã nhào trên đất.
Trên mặt năm cái dấu tay, có thể thấy rõ ràng, thậm chí khóe miệng còn chảy ra máu!
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nở nụ cười: “Đây là là lần đầu tôi đụng phải yêu cầu này, yêu cầu người khác đánh chính mình.”
“Con người của tôi ưu điểm lớn nhất chính là lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Đoàn người lại lần nữa náo động lên.
Con rể nhà Từ Huy Hoàng này vậy mà dám đánh Trần Uyên!
Trần Uyên chính là người nhà của quân nhân đó, Diệp Huyền Tần đánh bà ta, đây chính là tội nặng!
Cũng sẽ bị đưa lên tòa án quân sự.
Thực sự là tự tìm đường chết!
Trần Uyên ngã xuống mặt đất ngang ngược ăn vạ: “Đồ súc sinh, mày dám đánh tao, mày muốn chết sao?”
“Con trai, con phải để cho ông Sơn làm chủ cho mẹ. Người nhà của quân nhân bị người ta khi dễ, thiên lý bất dung!”
Trần Tiến Hà nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, mày nhất định phải chết.”
“Dám đánh mẹ tao, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”
Diệp Huyền Tần cười lạnh nói: “Làm sao, cũng chỉ chiếm tiện nghi trên miệng thôi sao?”
“Đổi lại là tôi, có người dám đánh ta mẹ ruột tôi thì tôi sớm liều mạng với đối phương rồi.”
“Ha ha, Trần Tiến Hà, thứ cho tôi nói thẳng, anh chính là cái oắt con vô dụng.”
Vây xem đoàn người cũng dồn dập giựt giây lên: “Tiến Hà, anh ta đánh mẹ cậu rồi, cậu nhất định phải đánh trở lại.”
“Cậu đã là quân nhân, được huấn luyện chuyên nghiệp rồi đối phương bất quá chỉ là một tên lưu manh, cậu chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh đối phương gần chết rồi.”
“Không thể nhịn được nữa. Chuyện này nếu như cậu cứ tính như vậy thì sẽ có lỗi với mẹ của cậu đó.”
Trần Uyên cũng hô: “Con trai, đánh nó, mau đánh chết nó.”
“Là nó động thủ trước, con đánh nó chính là tự vệ.”
Có điều, Trần Tiến Hà lại phạm vào thế khó.
Cậu ta biết thực lực của Diệp Huyền Tầ, anh từng tạo ra kỳ tích dùng 20 người đánh ngã 300 người!
Nếu cậu ta cùng Diệp Huyền Tần đánh nhau thì chính mình chắc chắn là thất bại là điều không thể nghi ngờ.
Chịu đòn thì cũng là chuyện nhỏ, chủ yếu là không ném nổi mặt kia.
May mà trong thời khắc khó khăn, một tiếng động cơ gầm gừ từ xa đến gần.
Mấy chiếc xe quân đội, gào thét mà tới.”
Từ Hiên Lâm nổi giận nói: “Đứa con hoang này ở đâu ra vậy?”
Trần Uyên nói: “Đây còn phải nói sao, đương nhiên là do Diệp Huyền Tần ở bên ngoài nợ phong lưu mà có rồi.”
“Hừ, hai ngươi còn không có chính thức kết hôn đâu vậy mà đã cắm sừng cho Từ Lam Khiết. Nếu như kết hôn, vậy trong nhà còn không phải là treo đầy lá cờ xanh biếc sao?”
“May mà lúc trước Hạ Lan nhà tôi đã đá anh, nếu không đứa con hoang này sẽ theo đến nhà của tôi rồi.”
Từ Hiên Lâm sắc mặt đen kịt: “Đồi phong bại tục, không biết xấu hổ!”
Từ Lam Khiết tức khóc: “Các người không được nói hưu nói vượn.”
“Uyển Nhi là con của bạn Diệp Huyền Tần, chỉ là tạm thời gửi nuôi ở nhà của chúng tôi thôi.”
Trần Uyên nói: “Hừ, cô nói là con của bạn thì chính là con của bạn sao? Tôi nhìn thấy đứa con hoang này dường như giống Diệp Huyền Tần đến mấy phần.”
Lý Khả Diệu rốt cục không thể nhịn được nữa, đi xuống xe, chỉ vào mũi Trần Uyên rồi chửi ầm lên: “Trần Uyên, bà lại nói hưu nói vượn, tôi sẽ kiện bà tội phi báng, chửi bới!”
Trần Uyên: “Chỉ bằng bà? Còn kiện tôi tội phỉ báng, chửi bới? Cũng không soi gương nhìn chính mình có đức hạnh gì đi.”
“Đừng cho là tôi không biết, bà thường xuyên cùng trưởng đội cảnh sát mắt qua mày lại.”
“Ở đây tôi sẽ nói thẳng luôn, lần trước đội cảnh sát trường vì sao đưa chốt cứu hỏa bên cạnh chỗ đỗ xe tặng cho bà, hóa ra là hai người đã có một chân với nhau.”
“Ha ha, Từ Huy Hoàng, đỉnh đầu của ông đã có một mảnh xanh biếc rồi đó.”
Những nhà hàng xóm nhất thời sôi sùng sục.
“Nón xanh” “khoản nợ phong lưu” cái gì, vẫn luôn là đề tài nóng khiến các bà hàng xóm bàn tán sôi nổi.
Lý Khả Diệu sắp tức chết rồi, vén lên ống tay áo muốn đánh trả: “Trần Uyên, ngươi còn dám ăn nói linh tinh tôi xé nát miệng của bà.”
Trần Uyên cũng không cam lòng yếu thế: “Đến đi, có bản lĩnh thì bà đánh tôi thử xem.”
“Bây giờ tôi là người nhà của quân nhân, bà xách giày cho tôi cũng không xứng!”
Chát!
Một cái bạt tai vang dội, nặng nề đáp xuống trên mặt Trần Uyên.
Một tát này rất nặng, thẳng cho Trần Uyên ngã nhào trên đất.
Trên mặt năm cái dấu tay, có thể thấy rõ ràng, thậm chí khóe miệng còn chảy ra máu!
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nở nụ cười: “Đây là là lần đầu tôi đụng phải yêu cầu này, yêu cầu người khác đánh chính mình.”
“Con người của tôi ưu điểm lớn nhất chính là lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Đoàn người lại lần nữa náo động lên.
Con rể nhà Từ Huy Hoàng này vậy mà dám đánh Trần Uyên!
Trần Uyên chính là người nhà của quân nhân đó, Diệp Huyền Tần đánh bà ta, đây chính là tội nặng!
Cũng sẽ bị đưa lên tòa án quân sự.
Thực sự là tự tìm đường chết!
Trần Uyên ngã xuống mặt đất ngang ngược ăn vạ: “Đồ súc sinh, mày dám đánh tao, mày muốn chết sao?”
“Con trai, con phải để cho ông Sơn làm chủ cho mẹ. Người nhà của quân nhân bị người ta khi dễ, thiên lý bất dung!”
Trần Tiến Hà nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, mày nhất định phải chết.”
“Dám đánh mẹ tao, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”
Diệp Huyền Tần cười lạnh nói: “Làm sao, cũng chỉ chiếm tiện nghi trên miệng thôi sao?”
“Đổi lại là tôi, có người dám đánh ta mẹ ruột tôi thì tôi sớm liều mạng với đối phương rồi.”
“Ha ha, Trần Tiến Hà, thứ cho tôi nói thẳng, anh chính là cái oắt con vô dụng.”
Vây xem đoàn người cũng dồn dập giựt giây lên: “Tiến Hà, anh ta đánh mẹ cậu rồi, cậu nhất định phải đánh trở lại.”
“Cậu đã là quân nhân, được huấn luyện chuyên nghiệp rồi đối phương bất quá chỉ là một tên lưu manh, cậu chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh đối phương gần chết rồi.”
“Không thể nhịn được nữa. Chuyện này nếu như cậu cứ tính như vậy thì sẽ có lỗi với mẹ của cậu đó.”
Trần Uyên cũng hô: “Con trai, đánh nó, mau đánh chết nó.”
“Là nó động thủ trước, con đánh nó chính là tự vệ.”
Có điều, Trần Tiến Hà lại phạm vào thế khó.
Cậu ta biết thực lực của Diệp Huyền Tầ, anh từng tạo ra kỳ tích dùng 20 người đánh ngã 300 người!
Nếu cậu ta cùng Diệp Huyền Tần đánh nhau thì chính mình chắc chắn là thất bại là điều không thể nghi ngờ.
Chịu đòn thì cũng là chuyện nhỏ, chủ yếu là không ném nổi mặt kia.
May mà trong thời khắc khó khăn, một tiếng động cơ gầm gừ từ xa đến gần.
Mấy chiếc xe quân đội, gào thét mà tới.”