Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2318
Chương 2318:
“Ông trời đúng là không chiều lòng người, năm nay quy mô di dân lớn như vậy, thời tiết tương đối ấm áp, mặt sông kết băng rất mỏng, căn bản không chịu nổi sức nặng của đội ngũ hơn chục nghìn người này”
“Lúc đội ngũ di dân đi đến giữa đường thì mặt băng xuất hiện vết rạn nứt, cả đám người toàn bộ rơi cả vào trong lòng sông, đang sống sờ sờ tức khắc đã đông cứng chết”
“Xác chết dưới vách núi và trong sông ít cũng phải mười nghìn cỗ thi thế, cho nên mới có tên gọi Vạn Thi Nhai”
Độc Lang vội vàng kích động nói: “Vạn Thi Nhai mà chúng tôi nói với Vạn Thi Nhai trong lời anh kể hình như là cùng một nơi rồi”
“Làm phiền anh đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chúng tôi có chuyện rất quan trọng phải làm”
lệp què dứt khoát từ chối anh ta: “Không được không được đâu, tôi không đồng ý!”
“Chuyện này chúng ta đã nói trước đó rồi còn gì, tôi không có nghĩa vụ phải đưa các người đi đến Vạn Thi Nhai”
“Tô cũng khuyên các anh một câu, là chuyện không cần thiết thì đừng đến Vạn Thi Nhai, đi đến đó thì sẽ sống…”
Anh ta hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: “Có lẽ các người đã nghe qua rồi, trên núi Hoàng Sa này có ác quỷ có thể cắn nuốt linh hồn đấy, mà Vạn Thi Nhai kia có thể chính là sào huyệt của con ác quỷ cắn nuốt linh hồn con người đó.”
“Các người đi đến sào huyệt của ác quỷ thì làm gì còn đường sống chứ?”
Độc Lang nói: “Cái gì mà ác quỷ cắn nuốt linh hồn chứ, chắc chắn là người ta đồn đại bậy bạ”
“Anh cứ việc yên tâm đi, cho dù thật sự có ác quỷ đi nữa, bọn tôi cũng có thể đánh bại được nó. Bây giờ anh mau đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai đi”
“Không được không được!”
Diệp què vẫn lắc đầu liên tục từ chối: “Tôi vẫn còn chưa sống đủ, tôi không muốn đi tìm chết với các anh đâu”
Cuối cùng Độc Lang duỗõi tay lấy từ trong túi ra hai xấp tiền giấy vây vẫy trước mặt Diệp què nói: “Đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chỗ tiền này sẽ là của anh”
Ngay khi nhìn thấy chỗ tiền kia, mắt Diệp què đã trừng lớn sáng lập lòe.
Anh ta suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng nghiến răng nói: “Được, tôi có thể đưa các người đến đó. Nhưng các người bắt buộc phải nghe theo.
lời tôi nói”
“Hơn nữa lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đó, tôi sẽ không quan tâm đến các người mà chạy lấy người đấy, các người không được trách tôi.”
Độc Lang: “Yên tâm đi, chúng tôi không những sẽ không liên lụy đến anh, hơn nữa còn giúp anh trốn thoát…lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đến cả chúng tôi cũng không thể quyết được”
iệp què liền năm chặt xấp tiền trong tay nói “Thành giao!”
Diệp què dẫn mấy người đó đi nửa vòng dưới chân núi rồi cuối cùng dừng ở bên cây tùng đón khách.
Cái cây tùng đón khách này là một xanh duy nhất ở trên núi Hoàng Sa, những nơi xung quanh núi toàn bộ đều là cát vàng bao trùm.
Diệp què nói: “Bắt đầu từ đây trèo lên trên kia, trèo đến sườn núi có một cái hang, đến cái hang núi kia thì dừng lại.”
Được!
Diệp què lần nữa xung phong trèo trước dẫn đầu đoàn người.
Mấy người Độc Lang bám sát theo sau.
Ngọn núi Hoàng Sa này trước sau được bao phủ một lớp cát vàng, vô cùng mềm xốp, hơi vô ý thôi cũng sẽ bị lún vào trong cát ngay.
Chỉ là những thứ này đối với đám người Độc Lang căn bản chỉ như ăn bữa sáng mà thôi.
Vốn dĩ Độc Lang còn nghĩ rằng lần này Diệp què sẽ phải vất vả lắm mới leo núi được, nhưng Diệp què lại lần nữa khiến anh ta phải bất ngờ.
Diệp què vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này, thậm chí quen đến nỗi nhớ đến cả từng hòn đá, từng cái hố ở đây.
Cho nên tốc độ của Diệp què cũng không chậm hơn đám người Độc Lang là bao nhiêu.
Nhìn thấy vậy thì có thể biết Diệp què thường xuyên đến nơi này.
Điều này khiến cho đám người Độc Lang không thể không sinh lòng nghỉ ngờ: Diệp què biết rõ nơi này là cấm địa, tại sao lại thường xuyên lui tới nói này?
“Ông trời đúng là không chiều lòng người, năm nay quy mô di dân lớn như vậy, thời tiết tương đối ấm áp, mặt sông kết băng rất mỏng, căn bản không chịu nổi sức nặng của đội ngũ hơn chục nghìn người này”
“Lúc đội ngũ di dân đi đến giữa đường thì mặt băng xuất hiện vết rạn nứt, cả đám người toàn bộ rơi cả vào trong lòng sông, đang sống sờ sờ tức khắc đã đông cứng chết”
“Xác chết dưới vách núi và trong sông ít cũng phải mười nghìn cỗ thi thế, cho nên mới có tên gọi Vạn Thi Nhai”
Độc Lang vội vàng kích động nói: “Vạn Thi Nhai mà chúng tôi nói với Vạn Thi Nhai trong lời anh kể hình như là cùng một nơi rồi”
“Làm phiền anh đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chúng tôi có chuyện rất quan trọng phải làm”
lệp què dứt khoát từ chối anh ta: “Không được không được đâu, tôi không đồng ý!”
“Chuyện này chúng ta đã nói trước đó rồi còn gì, tôi không có nghĩa vụ phải đưa các người đi đến Vạn Thi Nhai”
“Tô cũng khuyên các anh một câu, là chuyện không cần thiết thì đừng đến Vạn Thi Nhai, đi đến đó thì sẽ sống…”
Anh ta hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: “Có lẽ các người đã nghe qua rồi, trên núi Hoàng Sa này có ác quỷ có thể cắn nuốt linh hồn đấy, mà Vạn Thi Nhai kia có thể chính là sào huyệt của con ác quỷ cắn nuốt linh hồn con người đó.”
“Các người đi đến sào huyệt của ác quỷ thì làm gì còn đường sống chứ?”
Độc Lang nói: “Cái gì mà ác quỷ cắn nuốt linh hồn chứ, chắc chắn là người ta đồn đại bậy bạ”
“Anh cứ việc yên tâm đi, cho dù thật sự có ác quỷ đi nữa, bọn tôi cũng có thể đánh bại được nó. Bây giờ anh mau đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai đi”
“Không được không được!”
Diệp què vẫn lắc đầu liên tục từ chối: “Tôi vẫn còn chưa sống đủ, tôi không muốn đi tìm chết với các anh đâu”
Cuối cùng Độc Lang duỗõi tay lấy từ trong túi ra hai xấp tiền giấy vây vẫy trước mặt Diệp què nói: “Đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chỗ tiền này sẽ là của anh”
Ngay khi nhìn thấy chỗ tiền kia, mắt Diệp què đã trừng lớn sáng lập lòe.
Anh ta suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng nghiến răng nói: “Được, tôi có thể đưa các người đến đó. Nhưng các người bắt buộc phải nghe theo.
lời tôi nói”
“Hơn nữa lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đó, tôi sẽ không quan tâm đến các người mà chạy lấy người đấy, các người không được trách tôi.”
Độc Lang: “Yên tâm đi, chúng tôi không những sẽ không liên lụy đến anh, hơn nữa còn giúp anh trốn thoát…lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đến cả chúng tôi cũng không thể quyết được”
iệp què liền năm chặt xấp tiền trong tay nói “Thành giao!”
Diệp què dẫn mấy người đó đi nửa vòng dưới chân núi rồi cuối cùng dừng ở bên cây tùng đón khách.
Cái cây tùng đón khách này là một xanh duy nhất ở trên núi Hoàng Sa, những nơi xung quanh núi toàn bộ đều là cát vàng bao trùm.
Diệp què nói: “Bắt đầu từ đây trèo lên trên kia, trèo đến sườn núi có một cái hang, đến cái hang núi kia thì dừng lại.”
Được!
Diệp què lần nữa xung phong trèo trước dẫn đầu đoàn người.
Mấy người Độc Lang bám sát theo sau.
Ngọn núi Hoàng Sa này trước sau được bao phủ một lớp cát vàng, vô cùng mềm xốp, hơi vô ý thôi cũng sẽ bị lún vào trong cát ngay.
Chỉ là những thứ này đối với đám người Độc Lang căn bản chỉ như ăn bữa sáng mà thôi.
Vốn dĩ Độc Lang còn nghĩ rằng lần này Diệp què sẽ phải vất vả lắm mới leo núi được, nhưng Diệp què lại lần nữa khiến anh ta phải bất ngờ.
Diệp què vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này, thậm chí quen đến nỗi nhớ đến cả từng hòn đá, từng cái hố ở đây.
Cho nên tốc độ của Diệp què cũng không chậm hơn đám người Độc Lang là bao nhiêu.
Nhìn thấy vậy thì có thể biết Diệp què thường xuyên đến nơi này.
Điều này khiến cho đám người Độc Lang không thể không sinh lòng nghỉ ngờ: Diệp què biết rõ nơi này là cấm địa, tại sao lại thường xuyên lui tới nói này?