Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2570
Chưogn 2570:
Thần cốt có thể cảm ứng, bầu không khí nơi này gần gũi với nó hơn hẳn, tức là ở đây có khá nhiều linh thủy.
Chưa đến nửa tiếng, Diệp Huyền Tân đã gom được bảy giọt linh thủy.
Dẫu phải mất một khoảng thời gian thì mặt trời mới ló rạng, nhưng Diệp Huyền Tân nói rằng: “Được rồi về thôi, không cần gom nữa, đủ cho chúng ta ăn rồi”
Nhóm người theo Diệp Huyền Tân vòng về.
Dọc đường, Trần Đức Tài và Đỗ Quyên lòng đầy tâm sự.
Cuối cùng Đỗ Quyên lấy hết can đảm, cẩn thận dò hỏi Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, ngài nói thật cho tôi biết đi, có phải ngài định thay thế Đầu To làm đội trưởng không?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Phải, thế thì sao?”
Đỗ Quyên lập tức trở nên căng thẳng: “Ngài Diệp, tôi khuyên ngài đừng làm vậy”
“Hình như giữa Đầu To và những đội trưởng khác có một thỏa thuận, hễ bên nào gặp nạn, bốn phương tám hướng còn lại sẽ trợ giúp.”
“Chỉ cần ngài giành chức đội trưởng của Đầu To, chắc chắn những đội khác sẽ đến trả thù ngài. Tới chừng ấy, ngài phải đối mặt với tai họa ngập trời”
Diệp Huyền Tân chẳng thèm để bụng: “Không sao, tôi tự có chừng mực”
Anh cất bước nhanh hơn.
Đỗ Quyên và Trần Đức Tài nhìn nhau với vẻ đành chịu.
Xem ra ông chủ đã quyết, bọn họ cũng không thể thay đổi suy nghĩ của ông chủ.
Lần này sống hay chết đều dựa theo ý trời thôi.
Diệp Huyền Tân là người đầu tiên trở về nơi cả đội đóng quân.
Điều bất ngờ là hôm nay Đầu To chẳng nằm nghỉ trong hốc cây như thường ngày, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi bên ngoài hốc cây.
Có lẽ Đầu To biết hôm nay Diệp Huyền Tần sẽ đề xuất ý kiến làm đội trưởng thay anh ta.
Nghe tiếng động từ nhóm Diệp Huyền Tân, Đầu To mở mắt cười nhẹ: “Mới đó đã về à? Xem ra thu hoạch không ít nhỉ”
“Qua đây nào, đừng chờ những người khác, hãy cho tôi xem phần thu hoạch của các anh”
Diệp Huyền Tân giao nộp bình sứ.
Đầu To kiểm tra rồi mỉm cười: “Không tệ không tệ, quả nhiên không làm tôi thất vọng, tròn bảy giọt linh thủy cơ đấy”
“Hay lắm, cả thùng đồ ăn này đều thuộc về các anh”
“Mặt khác, tôi cho các anh thêm phần thưởng. Nửa ký lợn rừng, cầm về tha hồ mà hưởng”
Vừa nghe nhắc đến lợn rừng, Đỗ Quyên và Trần Đức Tài suýt chảy nước dãi.
Họ thèm thịt đến điên rồi, cuối cùng hôm nay được ăn một bữa thịt lợn rừng sao?
Nhưng không ngờ là Diệp Huyền Tân từ chối phần thưởng ngay trước mặt mọi người: “Xin lỗi, tôi không cần phần thưởng này”
Hả?
Đầu To sửng sốt nhìn Diệp Huyền Tân.
Nhóm Đỗ Quyên Trần Đức Tài cũng trở nên mất hứng.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Không ăn được lợn rừng là phụ, chuyện quan trọng là Diệp Huyền Tân sắp ngả bài với Đầu To ư?
Hôm nay trong hai người họ, ai có thể thăng đây?
Bầu không khí trở nên ngưng tụ, hơi thở mọi người yếu hẳn, e rằng không muốn quấy nhiễu đến hai người kia.
Thần cốt có thể cảm ứng, bầu không khí nơi này gần gũi với nó hơn hẳn, tức là ở đây có khá nhiều linh thủy.
Chưa đến nửa tiếng, Diệp Huyền Tân đã gom được bảy giọt linh thủy.
Dẫu phải mất một khoảng thời gian thì mặt trời mới ló rạng, nhưng Diệp Huyền Tân nói rằng: “Được rồi về thôi, không cần gom nữa, đủ cho chúng ta ăn rồi”
Nhóm người theo Diệp Huyền Tân vòng về.
Dọc đường, Trần Đức Tài và Đỗ Quyên lòng đầy tâm sự.
Cuối cùng Đỗ Quyên lấy hết can đảm, cẩn thận dò hỏi Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, ngài nói thật cho tôi biết đi, có phải ngài định thay thế Đầu To làm đội trưởng không?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Phải, thế thì sao?”
Đỗ Quyên lập tức trở nên căng thẳng: “Ngài Diệp, tôi khuyên ngài đừng làm vậy”
“Hình như giữa Đầu To và những đội trưởng khác có một thỏa thuận, hễ bên nào gặp nạn, bốn phương tám hướng còn lại sẽ trợ giúp.”
“Chỉ cần ngài giành chức đội trưởng của Đầu To, chắc chắn những đội khác sẽ đến trả thù ngài. Tới chừng ấy, ngài phải đối mặt với tai họa ngập trời”
Diệp Huyền Tân chẳng thèm để bụng: “Không sao, tôi tự có chừng mực”
Anh cất bước nhanh hơn.
Đỗ Quyên và Trần Đức Tài nhìn nhau với vẻ đành chịu.
Xem ra ông chủ đã quyết, bọn họ cũng không thể thay đổi suy nghĩ của ông chủ.
Lần này sống hay chết đều dựa theo ý trời thôi.
Diệp Huyền Tân là người đầu tiên trở về nơi cả đội đóng quân.
Điều bất ngờ là hôm nay Đầu To chẳng nằm nghỉ trong hốc cây như thường ngày, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi bên ngoài hốc cây.
Có lẽ Đầu To biết hôm nay Diệp Huyền Tần sẽ đề xuất ý kiến làm đội trưởng thay anh ta.
Nghe tiếng động từ nhóm Diệp Huyền Tân, Đầu To mở mắt cười nhẹ: “Mới đó đã về à? Xem ra thu hoạch không ít nhỉ”
“Qua đây nào, đừng chờ những người khác, hãy cho tôi xem phần thu hoạch của các anh”
Diệp Huyền Tân giao nộp bình sứ.
Đầu To kiểm tra rồi mỉm cười: “Không tệ không tệ, quả nhiên không làm tôi thất vọng, tròn bảy giọt linh thủy cơ đấy”
“Hay lắm, cả thùng đồ ăn này đều thuộc về các anh”
“Mặt khác, tôi cho các anh thêm phần thưởng. Nửa ký lợn rừng, cầm về tha hồ mà hưởng”
Vừa nghe nhắc đến lợn rừng, Đỗ Quyên và Trần Đức Tài suýt chảy nước dãi.
Họ thèm thịt đến điên rồi, cuối cùng hôm nay được ăn một bữa thịt lợn rừng sao?
Nhưng không ngờ là Diệp Huyền Tân từ chối phần thưởng ngay trước mặt mọi người: “Xin lỗi, tôi không cần phần thưởng này”
Hả?
Đầu To sửng sốt nhìn Diệp Huyền Tân.
Nhóm Đỗ Quyên Trần Đức Tài cũng trở nên mất hứng.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Không ăn được lợn rừng là phụ, chuyện quan trọng là Diệp Huyền Tân sắp ngả bài với Đầu To ư?
Hôm nay trong hai người họ, ai có thể thăng đây?
Bầu không khí trở nên ngưng tụ, hơi thở mọi người yếu hẳn, e rằng không muốn quấy nhiễu đến hai người kia.