Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2662
Chương 2662:
Satan chỉ có thể xóa bỏ cái ý tưởng này: Thực sự không biết Phượng Hoàng Lửa và đội trưởng Diệp đang làm gì nữa.
Người của Đoàn Hỏa Phượng đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào, không có ai đi theo Phượng Hoàng Lửa vào trong căn cứ của Diệp Huyền Tân cả.
Phượng Hoàng Lửa quay đầu lại thúc giục: “Còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau đi vào với tôi, đây là mệnh lệnh!”
Mọi người đều hoàn toàn không nói nên lời, lo lắng không yên đi theo Phượng Hoàng Lửa vào trong vòng vây.
Này là cái gọi là chủ động nhảy vào hố lửa mà người ta thường nói đây sao này.
Vẫn còn may là người của Diệp Huyền Tân không hề ra tay với bọn họ.
Tào Đại Minh nhìn theo đoàn người này, tim điên cuồng đập thình thịch thình thịch.
Cho dù dùng đầu ngón châu để nghĩ cũng biết được rằng sự việc có điều uẩn khúc.
Chuyện mà bản thân lo lắng vẫn đã xảy ra: Đây vốn dĩ là mưu kế của Diệp Huyền Tân và Phượng Hoàng Lửa, để dẫn rắn ra khỏi hang!
Bọn họ muốn cố tình tạo ra cảnh giả tưởng rằng cả hai bên đều bị tổn hại để dụ hung thủ thực sự ở đằng sau bức màn ra ánh sáng!
Không được, nhất định phải kịp thời báo cáo lại cái thông tin tình báo này cho Cư Sĩ Bạch Y.
Nhưng hiện tại rõ ràng là anh ta không có cơ hội để chạy trốn.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi lát nữa rồi nghĩ tiếp cách để trốn khỏi đây mà thôi.
Cảnh tượng tiếp theo có hơi kỳ lạ.
Hai bên rõ ràng là hai nhóm thù địch, nhưng tại thời điểm này đã hợp nhất lại với nhau rồi.
Bọn họ nhìn nhau bằng thái độ tràn đầy sự thù địch, nhưng không ai dám ra tay.
Bầu không khí ở đó ngột ngạt, lạnh lẽo và ngượng ngùng!
Phượng Hoàng Lửa nói: “Anh Diệp, hãy nói cho mọi người biết chân tướng của sự việc đi”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Cô nói đi”
Phượng Hoàng Lửa: “Vậy cũng được, mọi người hãy im lặng một chút và nghe tôi nói!”
Những người còn đang cằn nhăn vừa rồi đều im lặng lại ngay, liền nhìn bọn họ, muốn xem xem bọn họ giải thích như thế nào.
Phượng Hoàng Lửa nói: “Chuyện trước đây thực ra thì chúng tôi đã sớm điều tra rõ ràng rồi. Người của chúng ta không phải là bị người của anh Diệp giết chết, đương nhiên người của anh ấy cũng không hề bị chúng ta giết”
“Tất cả những chuyện này thực sự là đã bị kẻ khác có mưu đồ một tay vạch ra kế hoạch, mục đích là để vu oan hãm hại chúng ta và gây chia rẽ mối quan hệ của chúng ta”
“Một khi hai bên chúng ta đánh nhau đến độ cả hai đều chịu thiệt hại, không đội trời chung, thì hung thủ thực sự ở phía sau sẽ nhảy ra và thu hồi lại hai trận doanh của chúng ta, anh †a sẽ làm một ngư ông đắc lợi”
Cái gì!
Mọi người đều ngạc nhiên đến mức sửng sốt.
“Thì ra là như thế này, hừ, tôi đã sớm đoán ra được là mọi chuyện không đơn giản như vậy rồi mà”
“Rốt cuộc là ai mà lòng dạ lại độc ác đến như vậy, nhất định phải lôi được anh ta ra ánh sáng!”
“Hừm, tôi biết ngay mà, cái đám mới tới kia làm gì có gan dám ra tay với người của chúng ta”
“Đúng rồi chị Hỏa Phượng à, nếu như chúng ta đã biết rõ là có người gây xích mích để ly gián, tại sao chúng ta lại phải tấn công bọn họ vào ban đêm như vậy?”
Satan chỉ có thể xóa bỏ cái ý tưởng này: Thực sự không biết Phượng Hoàng Lửa và đội trưởng Diệp đang làm gì nữa.
Người của Đoàn Hỏa Phượng đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào, không có ai đi theo Phượng Hoàng Lửa vào trong căn cứ của Diệp Huyền Tân cả.
Phượng Hoàng Lửa quay đầu lại thúc giục: “Còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau đi vào với tôi, đây là mệnh lệnh!”
Mọi người đều hoàn toàn không nói nên lời, lo lắng không yên đi theo Phượng Hoàng Lửa vào trong vòng vây.
Này là cái gọi là chủ động nhảy vào hố lửa mà người ta thường nói đây sao này.
Vẫn còn may là người của Diệp Huyền Tân không hề ra tay với bọn họ.
Tào Đại Minh nhìn theo đoàn người này, tim điên cuồng đập thình thịch thình thịch.
Cho dù dùng đầu ngón châu để nghĩ cũng biết được rằng sự việc có điều uẩn khúc.
Chuyện mà bản thân lo lắng vẫn đã xảy ra: Đây vốn dĩ là mưu kế của Diệp Huyền Tân và Phượng Hoàng Lửa, để dẫn rắn ra khỏi hang!
Bọn họ muốn cố tình tạo ra cảnh giả tưởng rằng cả hai bên đều bị tổn hại để dụ hung thủ thực sự ở đằng sau bức màn ra ánh sáng!
Không được, nhất định phải kịp thời báo cáo lại cái thông tin tình báo này cho Cư Sĩ Bạch Y.
Nhưng hiện tại rõ ràng là anh ta không có cơ hội để chạy trốn.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi lát nữa rồi nghĩ tiếp cách để trốn khỏi đây mà thôi.
Cảnh tượng tiếp theo có hơi kỳ lạ.
Hai bên rõ ràng là hai nhóm thù địch, nhưng tại thời điểm này đã hợp nhất lại với nhau rồi.
Bọn họ nhìn nhau bằng thái độ tràn đầy sự thù địch, nhưng không ai dám ra tay.
Bầu không khí ở đó ngột ngạt, lạnh lẽo và ngượng ngùng!
Phượng Hoàng Lửa nói: “Anh Diệp, hãy nói cho mọi người biết chân tướng của sự việc đi”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Cô nói đi”
Phượng Hoàng Lửa: “Vậy cũng được, mọi người hãy im lặng một chút và nghe tôi nói!”
Những người còn đang cằn nhăn vừa rồi đều im lặng lại ngay, liền nhìn bọn họ, muốn xem xem bọn họ giải thích như thế nào.
Phượng Hoàng Lửa nói: “Chuyện trước đây thực ra thì chúng tôi đã sớm điều tra rõ ràng rồi. Người của chúng ta không phải là bị người của anh Diệp giết chết, đương nhiên người của anh ấy cũng không hề bị chúng ta giết”
“Tất cả những chuyện này thực sự là đã bị kẻ khác có mưu đồ một tay vạch ra kế hoạch, mục đích là để vu oan hãm hại chúng ta và gây chia rẽ mối quan hệ của chúng ta”
“Một khi hai bên chúng ta đánh nhau đến độ cả hai đều chịu thiệt hại, không đội trời chung, thì hung thủ thực sự ở phía sau sẽ nhảy ra và thu hồi lại hai trận doanh của chúng ta, anh †a sẽ làm một ngư ông đắc lợi”
Cái gì!
Mọi người đều ngạc nhiên đến mức sửng sốt.
“Thì ra là như thế này, hừ, tôi đã sớm đoán ra được là mọi chuyện không đơn giản như vậy rồi mà”
“Rốt cuộc là ai mà lòng dạ lại độc ác đến như vậy, nhất định phải lôi được anh ta ra ánh sáng!”
“Hừm, tôi biết ngay mà, cái đám mới tới kia làm gì có gan dám ra tay với người của chúng ta”
“Đúng rồi chị Hỏa Phượng à, nếu như chúng ta đã biết rõ là có người gây xích mích để ly gián, tại sao chúng ta lại phải tấn công bọn họ vào ban đêm như vậy?”