Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2665
Chương 2665:
Tên Mặt Sẹo nói: “Cái này phải hỏi anh mới đúng. Tào Đại Minh, anh không ngoan ngoãn giả chết, chạy loạn lên làm cái quái gì chứ”
Tào Đại Minh nhanh trí đáp lời, vội vàng nói: “Tôi đi tiểu tiện mà”
Tên Mặt Sẹo nói: “Đi tiểu tiện cần gì phải chạy xa đến như vậy?”
Tào Đại Minh: “Nói nhảm, trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể đi ra được chứ. Tốt xấu gì chúng ta cũng là những nhân vật số hai trong Đoàn Hỏa Phượng, phải chú ý chứ”
Tên Mặt Sẹo gật đầu nói Ừ, nói cũng có “Đúng lúc, tôi cũng nhịn lâu rồi, cùng đi đi”
Được thôi.
Tào Đại Minh kiên trì đến cùng, bất chấp nói: “Quay lưng lại đi. Đừng có mà tè dính lên người lão tử”
Tên Mặt Sẹo nghe vậy liền ngoan ngoãn quay lưng lại.
Chính là lúc này rồi.
Trên mặt Tào Đại Minh ánh lên một nét hung tợn, anh ta nắm chặt nắm đấm rồi nện một cú vào sau đầu tên Mặt Sẹo.
Nhưng Tào Đại Minh chẳng ngờ rằng ngay khi anh ta tiến lại gần tên Mặt Sẹo, bụng anh ta bỗng lạnh đi, sau đó một giọng nói lạnh lùng hơn vang lên từ phía tên Mặt Sẹo.
“Dừng lại!”
Cái quái gì vậy chứt Tào Đại Minh vội vàng cúi đầu liếc mắt nhìn liền phát hiện một con dao đang đâm vào bụng mình, đầu còn lại của con dài nằm chắc trên tay tên Mặt Sẹo!
Hôm nay, tên Mặt Sẹo quả là đã thật sự có chuẩn bị trước mới đến!
Xem ra tên Mặt Sẹo đã sớm nghỉ ngờ Tào Đại Minh rồi.
Nhưng Tào Đại Minh vẫn cố tình giả vờ giả vịt nói: “Mặt Sẹo, mẹ nó anh đang làm cái quỷ gì vậy? Chúng ta cùng một phe, anh lại muốn giết tôi, không sợ tổ chức Hỏa Phượng kết tội hay sao?”
Tên Mặt Sẹo nhếch mép cười: “Kết tội? Tôi hỏi anh, phản bội lại Đoàn Hỏa Phượng thì nên kết tội gì?”
“Tôi…”
Tào Đại Minh nghiến chặt răng nói: “Mặt Sẹo, anh có ý gì?
Cái gì mà phản bội lại Đoàn Hỏa Phượng chứ?”
Tên Mặt Sẹo nói: “Này, tôi thật sự khâm phục anh, đến lúc này còn không chịu thừa nhận”
“Anh cùng với đám sát nhân chủ mưu thực sự là cùng một giuộc phải không. Anh đang muốn tiết lộ tin mật cho đối phương đúng không? Bọn chúng rốt cuộc đã cho anh lợi lộc gì mà đáng để anh phản bội lại Đoàn Hỏa Phượng kia chứ!”
“Tôi…”
Tào Đại Minh nhất thời ngậm miệng chẳng nói được lời nào.
Anh ta biết rõ rằng bản thân giờ đây có giải thích, biện hộ thế nào cũng chỉ là vô ích.
Cách tốt nhất trong tình thế bây giờ, đó chính là giết chết tên Mặt Sẹo hoặc là mua chuộc anh ta.
Tuy nhiên, con dao của tên Mặt Sẹo vẫn còn nằm trên bụng anh ta, chỉ cần anh ta phản kháng thì nhất định sẽ chết.
Cách duy nhất đó chính là mua chuộc tên Mặt Sẹo.
Tào Đại Minh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó nói: “Được rồi, Mặt Sẹo, tôi thừa nhận những điều anh vừa nói đều đúng. Tôi quả nhiên cùng một giuộc với đám người chủ mưu tội phạm đó”
Sau khi xác nhận xong, tên Mặt Sẹo mặt mũi hâm hầm nói: “Tào Đại Minh, anh đúng là kẻ lòng lang dạ sói, thứ vô ơn bạc nghĩa. Mặc dù trước đây tôi chẳng phải là từ Hùng Ưng đoàn nhưng tôi cũng đã nghe được Đoàn Hỏa Phượng đối với anh tốt như thế nào, chẳng ngoa một chút nào khi nói xem anh như huynh đệ: “Hiện giờ anh không những dựa vào kẻ khác thậm chí lại còn muốn làm tổn hại đến Đoàn Hỏa Phượng, anh làm sao lại có thể bất nhân bất nghĩa như vậy chứ!”
Tên Mặt Sẹo nói: “Cái này phải hỏi anh mới đúng. Tào Đại Minh, anh không ngoan ngoãn giả chết, chạy loạn lên làm cái quái gì chứ”
Tào Đại Minh nhanh trí đáp lời, vội vàng nói: “Tôi đi tiểu tiện mà”
Tên Mặt Sẹo nói: “Đi tiểu tiện cần gì phải chạy xa đến như vậy?”
Tào Đại Minh: “Nói nhảm, trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể đi ra được chứ. Tốt xấu gì chúng ta cũng là những nhân vật số hai trong Đoàn Hỏa Phượng, phải chú ý chứ”
Tên Mặt Sẹo gật đầu nói Ừ, nói cũng có “Đúng lúc, tôi cũng nhịn lâu rồi, cùng đi đi”
Được thôi.
Tào Đại Minh kiên trì đến cùng, bất chấp nói: “Quay lưng lại đi. Đừng có mà tè dính lên người lão tử”
Tên Mặt Sẹo nghe vậy liền ngoan ngoãn quay lưng lại.
Chính là lúc này rồi.
Trên mặt Tào Đại Minh ánh lên một nét hung tợn, anh ta nắm chặt nắm đấm rồi nện một cú vào sau đầu tên Mặt Sẹo.
Nhưng Tào Đại Minh chẳng ngờ rằng ngay khi anh ta tiến lại gần tên Mặt Sẹo, bụng anh ta bỗng lạnh đi, sau đó một giọng nói lạnh lùng hơn vang lên từ phía tên Mặt Sẹo.
“Dừng lại!”
Cái quái gì vậy chứt Tào Đại Minh vội vàng cúi đầu liếc mắt nhìn liền phát hiện một con dao đang đâm vào bụng mình, đầu còn lại của con dài nằm chắc trên tay tên Mặt Sẹo!
Hôm nay, tên Mặt Sẹo quả là đã thật sự có chuẩn bị trước mới đến!
Xem ra tên Mặt Sẹo đã sớm nghỉ ngờ Tào Đại Minh rồi.
Nhưng Tào Đại Minh vẫn cố tình giả vờ giả vịt nói: “Mặt Sẹo, mẹ nó anh đang làm cái quỷ gì vậy? Chúng ta cùng một phe, anh lại muốn giết tôi, không sợ tổ chức Hỏa Phượng kết tội hay sao?”
Tên Mặt Sẹo nhếch mép cười: “Kết tội? Tôi hỏi anh, phản bội lại Đoàn Hỏa Phượng thì nên kết tội gì?”
“Tôi…”
Tào Đại Minh nghiến chặt răng nói: “Mặt Sẹo, anh có ý gì?
Cái gì mà phản bội lại Đoàn Hỏa Phượng chứ?”
Tên Mặt Sẹo nói: “Này, tôi thật sự khâm phục anh, đến lúc này còn không chịu thừa nhận”
“Anh cùng với đám sát nhân chủ mưu thực sự là cùng một giuộc phải không. Anh đang muốn tiết lộ tin mật cho đối phương đúng không? Bọn chúng rốt cuộc đã cho anh lợi lộc gì mà đáng để anh phản bội lại Đoàn Hỏa Phượng kia chứ!”
“Tôi…”
Tào Đại Minh nhất thời ngậm miệng chẳng nói được lời nào.
Anh ta biết rõ rằng bản thân giờ đây có giải thích, biện hộ thế nào cũng chỉ là vô ích.
Cách tốt nhất trong tình thế bây giờ, đó chính là giết chết tên Mặt Sẹo hoặc là mua chuộc anh ta.
Tuy nhiên, con dao của tên Mặt Sẹo vẫn còn nằm trên bụng anh ta, chỉ cần anh ta phản kháng thì nhất định sẽ chết.
Cách duy nhất đó chính là mua chuộc tên Mặt Sẹo.
Tào Đại Minh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó nói: “Được rồi, Mặt Sẹo, tôi thừa nhận những điều anh vừa nói đều đúng. Tôi quả nhiên cùng một giuộc với đám người chủ mưu tội phạm đó”
Sau khi xác nhận xong, tên Mặt Sẹo mặt mũi hâm hầm nói: “Tào Đại Minh, anh đúng là kẻ lòng lang dạ sói, thứ vô ơn bạc nghĩa. Mặc dù trước đây tôi chẳng phải là từ Hùng Ưng đoàn nhưng tôi cũng đã nghe được Đoàn Hỏa Phượng đối với anh tốt như thế nào, chẳng ngoa một chút nào khi nói xem anh như huynh đệ: “Hiện giờ anh không những dựa vào kẻ khác thậm chí lại còn muốn làm tổn hại đến Đoàn Hỏa Phượng, anh làm sao lại có thể bất nhân bất nghĩa như vậy chứ!”