Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-351
Chương 351
Từ Lam Khiết trầm mặt.
Một lúc sau, cô cười khổ: “Diệp Huyền Tần, không phải tôi không tin anh, mà là anh không điều động tiền của tập đoàn Diệp Linh cũng không vận dụng tài nguyên của hai nhà… Được rồi, chính xác mà nói thì tập đoàn Diệp Linh ở thành phố Giang căn bản là không có tài nguyên gì, vậy thì làm sao có thể nhận được hạng mục này về tay?”
“Khả năng duy nhất là anh hùng trái đất của Từ Nam Huyên đã thắng hạng mục này rồi giao lại cho anh, anh và Nam Huyên hợp tác với nhau.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Thế sự vô thường, nhân tâm bất cổ.
Tôi đường đường là chỉ huy Diệp, vậy mà cũng đụng phải khắc tinh. Google ngay trang [ Trum Truyen. c o m ]
Từ Nam Huyền chính là khắc tinh của anh.
Từ Nam Huyền hậm hực nói: “Diệp Huyền Tần, tôi không yêu cầu anh phải có nhiều kỹ năng gì nhưng ít nhất anh phải biết điều mà nên thành thật an phận thủ thường đi chứ.”
“Vậy nhưng anh lại dám nhận công về mình, anh nói hợp đồng hợp tác hạng mục du lịch Nghĩa Tân là do anh thắng được, còn nói mình là đại ca ngầm của thành phố Giang, anh quá nông cạn rồi đó.”
“Tôi cảnh cáo anh lần đầu, nếu sau này anh còn tiếp tục làm như vậy, tôi sẽ làm mọi cách để anh ly hôn với Lam Khiết.”
“Tôi không yêu cầu anh đạt được đến tầm cao của chức vị anh hùng trái đất, nhưng ít nhất cũng phải được một phần mười chứ.”
Diệp Huyền Tần lời đầy một miệng như không được nói, anh tức giận quay về xe, không để ý đến cô nữa.
Từ Lam Khiết cũng lên theo, cười khổ nhìn Diệp Huyền Tần: “Này đã nổi giận rồi đó hả?”
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa mà. Chị Nam Huyên chỉ là tính tình thẳng thắn quá thôi mà anh, chỉ có điều cô ấy không quan tâm đến cảm xúc của anh thì đúng là cô ấy sai rồi.”
“Đừng nói em không ăn cơm mềm của anh nhé, coi như ăn cơm mềm thì làm sao? Anh nuôi được Từ Lam Khiết em, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh là được rồi.”
Diệp Huyền Tần đau đầu.
Anh không tức giận vì cái này đâu.
Anh đây là lo lắng, lo sau này một ngày nào đó Từ Nam Huyên phát hiện ra anh chính là anh hùng trái đất của cô ấy thì sẽ quấn anh thế nào, lúc đó anh phải làm sao cho phải phép đây?
Tại tiệm trà Ngọc Bảo.
Ngày trước, Vương Minh đều đang tụng kinh niệm chú vào thời điểm này.
Nhưng mấy ngày gần đây, tính tình Vương Minh hay nóng giận, khó chịu, cho dù cưỡng chế ngồi niệm chú, hết lần này đến lần khác ông đều bị phân tâm.
Thứ nhất, ông đau lòng, bởi vì dưới lòng đất của thành phố Giang có một tảng mỡ dày như vậy mà lại bị người khác cắn đi mất, sao có thể không đau lòng cơ chứ.
Thứ hai, ông lo lắng, cho tới bây giờ ông vẫn chưa lấy được hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành, nếu làm trễ nãi nghi thức chào đón sĩ quan Trấn Huy thì ông chủ trách xuống làm sao ông ta chịu cho nổi đây.
Tuy nhiên trước mắt, ông vẫn chưa sẵn sàng để đối đầu với Diệp Huyền Tần.
Ít ra, trước khi Tử Hàm điều tra rõ ràng “vụ án mất tích bí ẩn của năm trăm con ngựa chết trong lòng đất thành phố Giang” thì ông sẽ không hành động khinh suất.
Trực giác mách bảo rằng Diệp Huyền Tần đang che giấu rất kỹ.
Thấp thỏm lo lắng, chờ đợi mãi, cuối cùng Tử Hàm mất tích ba ngày nay cũng trở về rồi.
Vương Minh tự mình rót cho Tử Hàm một chén trà: “Ông bạn già, ngồi đi.”
Tử Hàm thay bộ quần áo đen trên người ra, ngồi đối diện Vương Minh, ông nhấp một hớp trà: “Đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi.”
Vương Minh nóng lòng hỏi: “Diệp Huyền Tần làm sao đối phó được với với năm trăm con ngựa của Gấu đen?”
Tử Hàm đáp ngay: “Năm trăm con ngựa chết đó đã bị sĩ quan Trấn Huy mang đi rồi.”
Cái … cái gì!
Vương Minh đang uống trà, ông ngừng bàn tay đang đưa trà lên miệng của mình lại, tay khẽ run.
“Mấy ngày trước, không phải sĩ quan Trấn Huy ở thành phố Tân Hải sao? Ông ta còn cách chức của người đứng đầu thành phố Tân Hải nữa.”
“Trong nháy mắt làm sao có thể đến thành phố Giang được nhanh vậy chứ? Ông ta… sao ông ta lại phải mạng năm trăm con ngựa chết đi? Là… Diệp Huyền Tần mời tới sao?”
Tử Hàm lắc đầu: “Không biết.”
Sau đó là một bầu không khí trầm mặc.
Bên ngoài hai người không nói gì nhưng thực chất trong lòng đang nổi sóng to gió lớn!
Nếu Diệp Huyền Tần thực sự có thể đưa sĩ quan Trấn Huy tới thì bọn họ đấu với Diệp Huyền Tần kiểu rắm gì đây.
Dù sao vị sếp sau lưng bọn họ cũng chỉ có địa vị ngang với sĩ quan Trấn Huy mà thôi.
Đến sếp còn không thể làm gì đối phương chứ đừng nói chi đến mấy con tốt thí của họ.”
Từ Lam Khiết trầm mặt.
Một lúc sau, cô cười khổ: “Diệp Huyền Tần, không phải tôi không tin anh, mà là anh không điều động tiền của tập đoàn Diệp Linh cũng không vận dụng tài nguyên của hai nhà… Được rồi, chính xác mà nói thì tập đoàn Diệp Linh ở thành phố Giang căn bản là không có tài nguyên gì, vậy thì làm sao có thể nhận được hạng mục này về tay?”
“Khả năng duy nhất là anh hùng trái đất của Từ Nam Huyên đã thắng hạng mục này rồi giao lại cho anh, anh và Nam Huyên hợp tác với nhau.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Thế sự vô thường, nhân tâm bất cổ.
Tôi đường đường là chỉ huy Diệp, vậy mà cũng đụng phải khắc tinh. Google ngay trang [ Trum Truyen. c o m ]
Từ Nam Huyền chính là khắc tinh của anh.
Từ Nam Huyền hậm hực nói: “Diệp Huyền Tần, tôi không yêu cầu anh phải có nhiều kỹ năng gì nhưng ít nhất anh phải biết điều mà nên thành thật an phận thủ thường đi chứ.”
“Vậy nhưng anh lại dám nhận công về mình, anh nói hợp đồng hợp tác hạng mục du lịch Nghĩa Tân là do anh thắng được, còn nói mình là đại ca ngầm của thành phố Giang, anh quá nông cạn rồi đó.”
“Tôi cảnh cáo anh lần đầu, nếu sau này anh còn tiếp tục làm như vậy, tôi sẽ làm mọi cách để anh ly hôn với Lam Khiết.”
“Tôi không yêu cầu anh đạt được đến tầm cao của chức vị anh hùng trái đất, nhưng ít nhất cũng phải được một phần mười chứ.”
Diệp Huyền Tần lời đầy một miệng như không được nói, anh tức giận quay về xe, không để ý đến cô nữa.
Từ Lam Khiết cũng lên theo, cười khổ nhìn Diệp Huyền Tần: “Này đã nổi giận rồi đó hả?”
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa mà. Chị Nam Huyên chỉ là tính tình thẳng thắn quá thôi mà anh, chỉ có điều cô ấy không quan tâm đến cảm xúc của anh thì đúng là cô ấy sai rồi.”
“Đừng nói em không ăn cơm mềm của anh nhé, coi như ăn cơm mềm thì làm sao? Anh nuôi được Từ Lam Khiết em, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh là được rồi.”
Diệp Huyền Tần đau đầu.
Anh không tức giận vì cái này đâu.
Anh đây là lo lắng, lo sau này một ngày nào đó Từ Nam Huyên phát hiện ra anh chính là anh hùng trái đất của cô ấy thì sẽ quấn anh thế nào, lúc đó anh phải làm sao cho phải phép đây?
Tại tiệm trà Ngọc Bảo.
Ngày trước, Vương Minh đều đang tụng kinh niệm chú vào thời điểm này.
Nhưng mấy ngày gần đây, tính tình Vương Minh hay nóng giận, khó chịu, cho dù cưỡng chế ngồi niệm chú, hết lần này đến lần khác ông đều bị phân tâm.
Thứ nhất, ông đau lòng, bởi vì dưới lòng đất của thành phố Giang có một tảng mỡ dày như vậy mà lại bị người khác cắn đi mất, sao có thể không đau lòng cơ chứ.
Thứ hai, ông lo lắng, cho tới bây giờ ông vẫn chưa lấy được hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành, nếu làm trễ nãi nghi thức chào đón sĩ quan Trấn Huy thì ông chủ trách xuống làm sao ông ta chịu cho nổi đây.
Tuy nhiên trước mắt, ông vẫn chưa sẵn sàng để đối đầu với Diệp Huyền Tần.
Ít ra, trước khi Tử Hàm điều tra rõ ràng “vụ án mất tích bí ẩn của năm trăm con ngựa chết trong lòng đất thành phố Giang” thì ông sẽ không hành động khinh suất.
Trực giác mách bảo rằng Diệp Huyền Tần đang che giấu rất kỹ.
Thấp thỏm lo lắng, chờ đợi mãi, cuối cùng Tử Hàm mất tích ba ngày nay cũng trở về rồi.
Vương Minh tự mình rót cho Tử Hàm một chén trà: “Ông bạn già, ngồi đi.”
Tử Hàm thay bộ quần áo đen trên người ra, ngồi đối diện Vương Minh, ông nhấp một hớp trà: “Đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi.”
Vương Minh nóng lòng hỏi: “Diệp Huyền Tần làm sao đối phó được với với năm trăm con ngựa của Gấu đen?”
Tử Hàm đáp ngay: “Năm trăm con ngựa chết đó đã bị sĩ quan Trấn Huy mang đi rồi.”
Cái … cái gì!
Vương Minh đang uống trà, ông ngừng bàn tay đang đưa trà lên miệng của mình lại, tay khẽ run.
“Mấy ngày trước, không phải sĩ quan Trấn Huy ở thành phố Tân Hải sao? Ông ta còn cách chức của người đứng đầu thành phố Tân Hải nữa.”
“Trong nháy mắt làm sao có thể đến thành phố Giang được nhanh vậy chứ? Ông ta… sao ông ta lại phải mạng năm trăm con ngựa chết đi? Là… Diệp Huyền Tần mời tới sao?”
Tử Hàm lắc đầu: “Không biết.”
Sau đó là một bầu không khí trầm mặc.
Bên ngoài hai người không nói gì nhưng thực chất trong lòng đang nổi sóng to gió lớn!
Nếu Diệp Huyền Tần thực sự có thể đưa sĩ quan Trấn Huy tới thì bọn họ đấu với Diệp Huyền Tần kiểu rắm gì đây.
Dù sao vị sếp sau lưng bọn họ cũng chỉ có địa vị ngang với sĩ quan Trấn Huy mà thôi.
Đến sếp còn không thể làm gì đối phương chứ đừng nói chi đến mấy con tốt thí của họ.”