Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-432
Chương 432
Giọng người gõ búa lại vang lên: “Bảy trăm triệu, có ai trả giá cao hơn không?”
“Bảy trăm triệu lần một, bảy trăm triệu lần hai…”
Khi mọi thứ đi đến hồi kết thì một giong giọng nói cao vút lại bỗng nhiên vang lên: “Ba tỷ rưỡi!”
Cái gì cơ?
Mọi người sửng sốt, vội vàng nghe tiếng và quay lại.
Người ra giá chính là Diệp Huyền Tần, anh nhanh chóng tăng giá từ bảy trăm triệu lên ba tỷ rưỡi!
Khoảng trầm ngắn ngủi qua đi, mọi người được dịp cười vang.
“Ha ha ha, tôi đã nói là người này không biết gì về cược đá mà, một đống rác thế này lại ra giá ba tỷ rưỡi!”
“Lại còn bảo tảng nguyên thạch bảo bối lúc nãy là hàng rác, đầu óc cậu ta bị lừa đá rồi hay sao ấy.”
“Đừng cười người ta, nhỡ đâu tảng đá cắt đôi này có hai quả trứng vàng thì sao? Nếu thế thì người ta có thể một bước lên mây đấy.”
“Thôi đi, hai quả trứng vàng còn hiếm có khó tìm hơn cả thai mười đấy, khó kiếm lắm.”
Từ Nam Huyên tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, lúc anh ra đường đã để lại cái não ở nhà rồi hả? Anh tốn ba tỷ rưỡi để mua một đống đá thế này có được cái gì không? Nếu như anh cảm thấy thích đá thì tôi lên núi tìm cho anh mấy chục tấn cũng được đấy.”
Lý Khả Diệu cũng dở khóc dở cười: “Huyền Tần, con lại muốn Phạm Thúy Lan cảnh tranh với mình để gài cô ta một vố nữa hả? Thế nhưng Phạm Thúy Lan đó cũng là người biết chơi cược đá, cô ta sẽ không tranh giành tị nạnh với con đi mia về một đống đá rác với giá hơn ba tỷ rưỡi đâu.”
Từ Lam Khiết tức giận giẫm lên chân Diệp Huyền Tần: “Anh… Tức chết em mất thôi. Ba tỷ rưỡi đó sẽ được trừ trong tiền lương của anh.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, không nói lời nào.
Cứ để chờ tới lúc đó xem ai mới là người thắng lớn cuối cùng!
Người gõ búa sợ Diệp Huyền Tần đổi ý nên vội hỏi: “Ba tỷ rưỡi, có ai ra giá cao hơn nữa không?”
“Ba tỷ rưỡi lần một, ba tỷ rưỡi lần hai, ba tỷ rưỡi lần thứ ba, đã bán!”
“Được, tiếp theo đâu mời những quý ông quý bà đã đấu giá được nguyên thạch lên sân khấu để kí hợp đồng đấu giá.”
Từ Nam Huyên, Diệp Huyền Tần và Phạm Thúy Lan cùng lên sân khấu ký hợp đồng.
Buổi đấu giá này đến đây là kết thúc, thế nhưng chẳng có một người nào rời khỏi hội trường, bọn họ đều đang chờ xem Phạm Thúy Lan cắt đá ra ở ngay nơi này.
Ký hợp đồng xong, người gõ búa nói: “Cô Nam Huyên, cô Thúy Lan, sàn đấu giá chúng tôi cung cấp dịch vụ cắt nguyên thạch chuyên nghiệp cho hai người hoàn toàn miễn phí.”
“Xin hỏi hai vị đây có muốn cắt đá ra ở ngay tại nơi này luôn không?”
Từ Nam Huyên gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Phạm Thúy Lan cũng nói: “Được thôi.”
Diệp Huyền Tần: “Tiện thể cắt giúp tôi luôn tảng đá lớn bên kia được chứ.”
Người gõ búa cố nhịn tiếng cười nhạo báng, nói: “Anh có chắc không thưa anh Huyền Tần?”
Nếu như mọi người đều biết nó chỉ là một đống đá rác thì anh không sợ mất mặt ư?
Diệp Huyền Tần: “Chắc chắn.”
Người gõ búa: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người giúp anh cắt tảng đá đó ra.”
“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu từ tảng nguyên thạch của cô Từ Nam Huyên nhé.”
Chẳng mấy chốc đã có người giúp bê dụng cụ chuyên dùng để cắt đá lên sân khấu.
Người gõ búa nói: “Cô Nam Huyên, cô muốn cắt nó như thế nào?”
Từ Nam Huyên nói: “Cắt ở giữa đi.”
Người gõ búa: “Được thôi.”
Người cắt đá trên kia lập tức ra tay cắt từ giữa.
Vừa mới cắt xuống khoảng ba bốn centimet đã bắt đầu có lục xuất hiện.
Mọi người cực kì hâm mộ, than thở suýt xoa mãi.
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì ba bốn centimet sâu bên trong tảng nguyên thạch này đều là lục.”
“Hơn nữa khả năng cao nó là băng loại cao cấp.”
“Nếu như khai thác thích hợp thì đừng nói là hơn ba trăm tỷ, có khi còn lên tới bảy trăm tỷ.”
“Bỏ hai trăm năm mươi lăm tỷ để ra để lấy nó, kinh doanh lấy lời gần năm trăm tỷ lợi nhuận, lời to rồi ấy chứ.”
Từ Nam Huyên đắc ý nhìn Diệp Huyền Tần: “Xem mắt nhìn của tôi này, đúng là không thể chê vào đâu được.”
“Ha ha ha, may mắn khi lúc nãy không nghe lời của anh, nếu không tôi sẽ tổn thất lớn rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Đừng vui vẻ sớm quá. Tôi vẫn nói đúng câu đó, tảng nguyên thạch này chỉ được tô vàng nạm ngọc bên ngoài thôi.”
Từ Nam Huyên: “Xí, vịt chết rồi vẫn còn cứng miệng.
“Nào, tiếp tục cắt thôi, tôi muốn vả mặt anh ta thật đau.”
Giọng người gõ búa lại vang lên: “Bảy trăm triệu, có ai trả giá cao hơn không?”
“Bảy trăm triệu lần một, bảy trăm triệu lần hai…”
Khi mọi thứ đi đến hồi kết thì một giong giọng nói cao vút lại bỗng nhiên vang lên: “Ba tỷ rưỡi!”
Cái gì cơ?
Mọi người sửng sốt, vội vàng nghe tiếng và quay lại.
Người ra giá chính là Diệp Huyền Tần, anh nhanh chóng tăng giá từ bảy trăm triệu lên ba tỷ rưỡi!
Khoảng trầm ngắn ngủi qua đi, mọi người được dịp cười vang.
“Ha ha ha, tôi đã nói là người này không biết gì về cược đá mà, một đống rác thế này lại ra giá ba tỷ rưỡi!”
“Lại còn bảo tảng nguyên thạch bảo bối lúc nãy là hàng rác, đầu óc cậu ta bị lừa đá rồi hay sao ấy.”
“Đừng cười người ta, nhỡ đâu tảng đá cắt đôi này có hai quả trứng vàng thì sao? Nếu thế thì người ta có thể một bước lên mây đấy.”
“Thôi đi, hai quả trứng vàng còn hiếm có khó tìm hơn cả thai mười đấy, khó kiếm lắm.”
Từ Nam Huyên tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, lúc anh ra đường đã để lại cái não ở nhà rồi hả? Anh tốn ba tỷ rưỡi để mua một đống đá thế này có được cái gì không? Nếu như anh cảm thấy thích đá thì tôi lên núi tìm cho anh mấy chục tấn cũng được đấy.”
Lý Khả Diệu cũng dở khóc dở cười: “Huyền Tần, con lại muốn Phạm Thúy Lan cảnh tranh với mình để gài cô ta một vố nữa hả? Thế nhưng Phạm Thúy Lan đó cũng là người biết chơi cược đá, cô ta sẽ không tranh giành tị nạnh với con đi mia về một đống đá rác với giá hơn ba tỷ rưỡi đâu.”
Từ Lam Khiết tức giận giẫm lên chân Diệp Huyền Tần: “Anh… Tức chết em mất thôi. Ba tỷ rưỡi đó sẽ được trừ trong tiền lương của anh.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, không nói lời nào.
Cứ để chờ tới lúc đó xem ai mới là người thắng lớn cuối cùng!
Người gõ búa sợ Diệp Huyền Tần đổi ý nên vội hỏi: “Ba tỷ rưỡi, có ai ra giá cao hơn nữa không?”
“Ba tỷ rưỡi lần một, ba tỷ rưỡi lần hai, ba tỷ rưỡi lần thứ ba, đã bán!”
“Được, tiếp theo đâu mời những quý ông quý bà đã đấu giá được nguyên thạch lên sân khấu để kí hợp đồng đấu giá.”
Từ Nam Huyên, Diệp Huyền Tần và Phạm Thúy Lan cùng lên sân khấu ký hợp đồng.
Buổi đấu giá này đến đây là kết thúc, thế nhưng chẳng có một người nào rời khỏi hội trường, bọn họ đều đang chờ xem Phạm Thúy Lan cắt đá ra ở ngay nơi này.
Ký hợp đồng xong, người gõ búa nói: “Cô Nam Huyên, cô Thúy Lan, sàn đấu giá chúng tôi cung cấp dịch vụ cắt nguyên thạch chuyên nghiệp cho hai người hoàn toàn miễn phí.”
“Xin hỏi hai vị đây có muốn cắt đá ra ở ngay tại nơi này luôn không?”
Từ Nam Huyên gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Phạm Thúy Lan cũng nói: “Được thôi.”
Diệp Huyền Tần: “Tiện thể cắt giúp tôi luôn tảng đá lớn bên kia được chứ.”
Người gõ búa cố nhịn tiếng cười nhạo báng, nói: “Anh có chắc không thưa anh Huyền Tần?”
Nếu như mọi người đều biết nó chỉ là một đống đá rác thì anh không sợ mất mặt ư?
Diệp Huyền Tần: “Chắc chắn.”
Người gõ búa: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người giúp anh cắt tảng đá đó ra.”
“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu từ tảng nguyên thạch của cô Từ Nam Huyên nhé.”
Chẳng mấy chốc đã có người giúp bê dụng cụ chuyên dùng để cắt đá lên sân khấu.
Người gõ búa nói: “Cô Nam Huyên, cô muốn cắt nó như thế nào?”
Từ Nam Huyên nói: “Cắt ở giữa đi.”
Người gõ búa: “Được thôi.”
Người cắt đá trên kia lập tức ra tay cắt từ giữa.
Vừa mới cắt xuống khoảng ba bốn centimet đã bắt đầu có lục xuất hiện.
Mọi người cực kì hâm mộ, than thở suýt xoa mãi.
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì ba bốn centimet sâu bên trong tảng nguyên thạch này đều là lục.”
“Hơn nữa khả năng cao nó là băng loại cao cấp.”
“Nếu như khai thác thích hợp thì đừng nói là hơn ba trăm tỷ, có khi còn lên tới bảy trăm tỷ.”
“Bỏ hai trăm năm mươi lăm tỷ để ra để lấy nó, kinh doanh lấy lời gần năm trăm tỷ lợi nhuận, lời to rồi ấy chứ.”
Từ Nam Huyên đắc ý nhìn Diệp Huyền Tần: “Xem mắt nhìn của tôi này, đúng là không thể chê vào đâu được.”
“Ha ha ha, may mắn khi lúc nãy không nghe lời của anh, nếu không tôi sẽ tổn thất lớn rồi.”
Diệp Huyền Tần: “Đừng vui vẻ sớm quá. Tôi vẫn nói đúng câu đó, tảng nguyên thạch này chỉ được tô vàng nạm ngọc bên ngoài thôi.”
Từ Nam Huyên: “Xí, vịt chết rồi vẫn còn cứng miệng.
“Nào, tiếp tục cắt thôi, tôi muốn vả mặt anh ta thật đau.”