Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-611
Chương 611: Quả chanh thành tinh
Diệp Huyền Tân cầm một lát chanh lên rồi lắc một cái: “Chậc chậc, quả chanh này thành tỉnh rồi, chua thật”
Từ Nam Huyên: “..
Anh đang mảng tôi là chanh tinh sao?
Con mẹ anh…
Bỏ đi bỏ đi, chẳng thèm phí lời với loại người này làm gì. Cô ngược lại an ủi Thiếu Mã Gia: “Thiếu Mã Gia, không cần để ý đến anh ta đâu. Người này chẳng có một chút bản lĩnh nào hết, toàn dựa vào việc ăn bám vợ mình thôi. So với anh thì anh ta vẫn còn kém xa lắm”
Dù Thiếu Mã Gia có tức giận đến đâu, cũng vẫn phải kiềm chế trước mặt người đẹp, phải văn minh một chút.
Anh ta gật đầu: “Ừm, yên tâm đi, chút khoan dung này thì anh vẫn có”
Lúc này, di động của anh ta đổ chuông, là Trùng Gia gọi tới Trùng Gia: “Thiếu Mã Gia, chiếc Maserati mà cậu kêu tôi kéo tới, tôi đã gửi đến trước cửa Michelin cho cậu rồi”
Thiếu Mã Gia “ừm” một tiếng, rồi cúp điện thoại. Anh ta nói với Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, đã ăn no chưa? Xe của em được chuyển tới rồi, chúng ta ra ngoài xem thử đi”
Từ Nam Huyên cũng không muốn ở lại đây, nên gật đầu đồng ý.
Diệp Huyền Tân cũng nói với Từ Lam Khiết đi”
“Vợ ơi, chúng ta cũng ra ngoài xem thử Từ Lam Khiết khoác tay anh, vẻ mặt ngọt ngào: “Em nghe anh”
Ngoài cửa, Trùng Gia đang chỉ huy công nhân hạ chiếc Maserati từ trên xe kéo xuống.
Diệp Huyền Tân chỉ liếc mắt nhìn Trùng Gia một cái, không khỏi chau mày. Sao trên người người ông già này, lại có mùi hôi thối nhỉ, hình như là… mùi của xác chết. Thân hình của ông ta gầy yếu, trông tiều tụy mà cũng cực giống một xác chết! Lẽ nào… ông ta là cổ sưt Đúng, chắc chẳn là như vậy!
Chỉ có cổ sư quanh năm suốt tháng tiếp xúc với với cổ trùng, nên trên người mới có mùi hương đặc biệt như vậy. Hơn nữa cơ thể của ông ta gầy yếu, và suy dinh dưỡng, nhất định cũng nuôi cổ trong cơ thể mình. Do cổ trùng đã hấp thụ dinh dưỡng của ông ta, cho nên ông ta mới gầy yếu như vậy!
Sự việc càng ngày càng thú vị rồi đấy.
Diệp Huyền Tân gần như dám khẳng định rằng đây là một cổ sư, người đã dùng cổ để hại chết ba người Trương Văn Lương và Hồ Thanh Sơn. Nhưng tại sao ông ta lại phải làm như vậy?
Ông ta rất có khả năng cùng một mạch với Hồ Thanh Sơn và Trương Văn Lương, và có chung một chủ nhân. Nếu mình tiếp tục điều tra ba người Hồ Thanh Sơn, thì sẽ tra ra được chủ nhân phía trên bọn họ, cho nên cổ sư này mới dứt khoát giết người diệt khẩu, chặt đứt manh mối!
Cổ sư này làm việc cho Thiếu Mã Gia, vậy Thiếu Mã Gia đó cũng cùng một mạch với bọn họ.
Thả câu xa bắt được cá lớn, cùng một lúc câu được hai con cá to, thu hoạch cũng khá phong phú đấy.
Xem ra Thiếu Mã Gia này tiếp cận Từ Nam Huyên quả nhiên là không có động cơ trong sáng! Từ Nam Huyên sẽ gặp nguy hiểm!
Cùng lúc đó, Trùng Gia cũng phát hiện ra anh. Trong lòng ông ta hơi căng thẳng.
Đáng ghét, sao Diệp Huyền Tân lại ở cùng một chỗ với Thiếu Mã Gia chứ. Lẽ nào hai người họ là bạn sao? Nếu để chủ nhân biết được, Thiếu Mã Gia qua lại thân thiết với kẻ thù, còn không phải sẽ đánh anh ta chết tươi hay sao.
Ông ta nhanh chóng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của mình, rồi đi đến trước mặt Thiếu Mã Gia: “Thiếu Mã Gia, sắc trời đã không còn sớm nữa, về nhà với tôi đi. Đêm.
nay, thương hội Tứ Hải đã chuẩn bị một buổi tiệc rượu để đón gió tẩy trần cho cậu, cậu nên trở về chuẩn bị chút đi”
Từ Nam Huyên kinh ngạc hỏi: “Thương hội Tứ Hải sao? Sẽ không phải là thương hội lớn số một tỉnh Hà Sơn, là thương hội Tứ Hải bao gồm các quận huyện giàu có dưới quyền quản lý của tỉnh Hà Sơn đấy chứ”
Trùng Gia gật đầu đáp: “Chính nó” Từ Nam Huyên xúc động nói: “Trời ơi, ngay cả thương hội Tứ Hải cũng tổ chức đón gió tẩy trần cho anh, anh Mã, anh thật quá lợi hại”
Thiếu Mã Gia mỉm cười đáp: “Nam Huyên, em hiểu về thương hội Tứ Hải như vậy, cũng là dân kinh doanh sao?”
Diệp Huyền Tân đột nhiên chen vào nói: “Chà, sẽ không phải anh không biết chuyện này đấy chứ. Lúc trước việc làm ăn của Nam Huyên gặp thiệt hại nặng nề, chính anh hùng cái thế của cô ta đã giúp giải quyết đấy. Anh hùng cái thế của cô ta chắc chắn biết chuyện làm ăn của cô ta! Vậy mà anh lại không biết, lẽ nào… anh hoàn toàn không phải là chiến thần cái thế của cô ta sao?”
Diệp Huyền Tân cầm một lát chanh lên rồi lắc một cái: “Chậc chậc, quả chanh này thành tỉnh rồi, chua thật”
Từ Nam Huyên: “..
Anh đang mảng tôi là chanh tinh sao?
Con mẹ anh…
Bỏ đi bỏ đi, chẳng thèm phí lời với loại người này làm gì. Cô ngược lại an ủi Thiếu Mã Gia: “Thiếu Mã Gia, không cần để ý đến anh ta đâu. Người này chẳng có một chút bản lĩnh nào hết, toàn dựa vào việc ăn bám vợ mình thôi. So với anh thì anh ta vẫn còn kém xa lắm”
Dù Thiếu Mã Gia có tức giận đến đâu, cũng vẫn phải kiềm chế trước mặt người đẹp, phải văn minh một chút.
Anh ta gật đầu: “Ừm, yên tâm đi, chút khoan dung này thì anh vẫn có”
Lúc này, di động của anh ta đổ chuông, là Trùng Gia gọi tới Trùng Gia: “Thiếu Mã Gia, chiếc Maserati mà cậu kêu tôi kéo tới, tôi đã gửi đến trước cửa Michelin cho cậu rồi”
Thiếu Mã Gia “ừm” một tiếng, rồi cúp điện thoại. Anh ta nói với Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, đã ăn no chưa? Xe của em được chuyển tới rồi, chúng ta ra ngoài xem thử đi”
Từ Nam Huyên cũng không muốn ở lại đây, nên gật đầu đồng ý.
Diệp Huyền Tân cũng nói với Từ Lam Khiết đi”
“Vợ ơi, chúng ta cũng ra ngoài xem thử Từ Lam Khiết khoác tay anh, vẻ mặt ngọt ngào: “Em nghe anh”
Ngoài cửa, Trùng Gia đang chỉ huy công nhân hạ chiếc Maserati từ trên xe kéo xuống.
Diệp Huyền Tân chỉ liếc mắt nhìn Trùng Gia một cái, không khỏi chau mày. Sao trên người người ông già này, lại có mùi hôi thối nhỉ, hình như là… mùi của xác chết. Thân hình của ông ta gầy yếu, trông tiều tụy mà cũng cực giống một xác chết! Lẽ nào… ông ta là cổ sưt Đúng, chắc chẳn là như vậy!
Chỉ có cổ sư quanh năm suốt tháng tiếp xúc với với cổ trùng, nên trên người mới có mùi hương đặc biệt như vậy. Hơn nữa cơ thể của ông ta gầy yếu, và suy dinh dưỡng, nhất định cũng nuôi cổ trong cơ thể mình. Do cổ trùng đã hấp thụ dinh dưỡng của ông ta, cho nên ông ta mới gầy yếu như vậy!
Sự việc càng ngày càng thú vị rồi đấy.
Diệp Huyền Tân gần như dám khẳng định rằng đây là một cổ sư, người đã dùng cổ để hại chết ba người Trương Văn Lương và Hồ Thanh Sơn. Nhưng tại sao ông ta lại phải làm như vậy?
Ông ta rất có khả năng cùng một mạch với Hồ Thanh Sơn và Trương Văn Lương, và có chung một chủ nhân. Nếu mình tiếp tục điều tra ba người Hồ Thanh Sơn, thì sẽ tra ra được chủ nhân phía trên bọn họ, cho nên cổ sư này mới dứt khoát giết người diệt khẩu, chặt đứt manh mối!
Cổ sư này làm việc cho Thiếu Mã Gia, vậy Thiếu Mã Gia đó cũng cùng một mạch với bọn họ.
Thả câu xa bắt được cá lớn, cùng một lúc câu được hai con cá to, thu hoạch cũng khá phong phú đấy.
Xem ra Thiếu Mã Gia này tiếp cận Từ Nam Huyên quả nhiên là không có động cơ trong sáng! Từ Nam Huyên sẽ gặp nguy hiểm!
Cùng lúc đó, Trùng Gia cũng phát hiện ra anh. Trong lòng ông ta hơi căng thẳng.
Đáng ghét, sao Diệp Huyền Tân lại ở cùng một chỗ với Thiếu Mã Gia chứ. Lẽ nào hai người họ là bạn sao? Nếu để chủ nhân biết được, Thiếu Mã Gia qua lại thân thiết với kẻ thù, còn không phải sẽ đánh anh ta chết tươi hay sao.
Ông ta nhanh chóng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của mình, rồi đi đến trước mặt Thiếu Mã Gia: “Thiếu Mã Gia, sắc trời đã không còn sớm nữa, về nhà với tôi đi. Đêm.
nay, thương hội Tứ Hải đã chuẩn bị một buổi tiệc rượu để đón gió tẩy trần cho cậu, cậu nên trở về chuẩn bị chút đi”
Từ Nam Huyên kinh ngạc hỏi: “Thương hội Tứ Hải sao? Sẽ không phải là thương hội lớn số một tỉnh Hà Sơn, là thương hội Tứ Hải bao gồm các quận huyện giàu có dưới quyền quản lý của tỉnh Hà Sơn đấy chứ”
Trùng Gia gật đầu đáp: “Chính nó” Từ Nam Huyên xúc động nói: “Trời ơi, ngay cả thương hội Tứ Hải cũng tổ chức đón gió tẩy trần cho anh, anh Mã, anh thật quá lợi hại”
Thiếu Mã Gia mỉm cười đáp: “Nam Huyên, em hiểu về thương hội Tứ Hải như vậy, cũng là dân kinh doanh sao?”
Diệp Huyền Tân đột nhiên chen vào nói: “Chà, sẽ không phải anh không biết chuyện này đấy chứ. Lúc trước việc làm ăn của Nam Huyên gặp thiệt hại nặng nề, chính anh hùng cái thế của cô ta đã giúp giải quyết đấy. Anh hùng cái thế của cô ta chắc chắn biết chuyện làm ăn của cô ta! Vậy mà anh lại không biết, lẽ nào… anh hoàn toàn không phải là chiến thần cái thế của cô ta sao?”