Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-629
Chương 629
Hai người xuống xe, Độc Lang nói với một nữ binh sĩ: “Đi, đưa người trong xe đến nhà khách gần đây đi.”
Nữ binh sĩ lập tức củi chào rồi nhảy lên xe, quay đầu rời đi.
Hàng nghìn hàng vạn binh sĩ lập tức củi lạy Diệp Huyền Tân: “Chào mừng chỉ huy trở về doanh!”
Thanh thế rung trời, khí thế vô song!
Trong xe, Từ Nam Huyên bị làn sóng âm thanh này làm cho bừng tỉnh. Cơn đau trên người đã giảm đi rất nhiều, ý thức cũng đã dần dần tỉnh táo.
Cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào khoảng thời gian trước đó. Thiểu Mã Gia giả mạo anh hùng cái thế, ý đồ quấy rối minh. Vào thời khắc mấu chốt, hình như có người đã xông vào và cứu mình! Sau đó, cô hôn mê, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!
Cô nhìn về phía tài xế một cách cảnh giác, sau đó đôi mất nóng rực lên.
Là một quân nhân! Là quân nhân đã cứu mình!
Lẽ nào… là anh ấy! Anh hùng cái thể thật sự của mình!
Lại liên tưởng đến làn sóng âm thanh đã đánh thức cô vừa rồi, cô lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt đã lập tức rơi đầy mặt.
Một bóng người ngạo nghễ đứng trước hàng nghìn binh sĩ đang quỳ lay. Tư thế oai hùng hiên ngang, phong thái ung dung, khí thế ngập trời, uy vũ bất phàm!
Khí thế quân lâm thiên hạ ấy khiến người khó thở! Anh hùng cái thể, là anh hùng cái thể của minh đã cứu mình!
Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng mở cửa xe, muốn nhảy xuống tìm anh hùng cải thể!
Đôi bên cách nhau quá xa, lại thêm “anh hùng cái thể” vẫn luôn đưa lưng về phía cô, cho nên cô cũng không nhìn rõ “anh hùng cái thể” đó thực ra là Diệp Huyền Tân.
Thấy Từ Nam Huyên muốn nhảy xuống xe, khiến binh sĩ lái xe kia sợ hãi. Bây giờ đang lái xe với tốc độ đạt đến một trăm dặm. Nếu nhảy xuống xe không chết thì cũng tàn tật. Cô kéo Từ Nam
Huyên lại, đồng thời giấm phanh xe.
Đợi chiếc xe hoàn toàn dừng lại, Từ Nam Huyên giãy khỏi tay của nữ binh sĩ, nhảy xuống xe, rồi chạy về phía “anh hùng cái thể”.’
“Anh hùng cái thế, đợi em với. Cảm ơn anh lại cứu em tiếp…” Nhưng khoảng cách quá xa, nên hình như “anh hùng cái thể” không nghe thấy.
Cuối cùng, anh vẫn đi vào trong khu quân sự tỉnh, mà không hề quay đầu lại nhìn một cái. Khi Từ Nam Huyên xông đến cửa quân khu, thì bản thân đã sớm mệt đến thở hồng hộc. Nhưng cô không nghỉ ngơi, mà cố gắng muốn xông vào bên trong.
Vệ sĩ ở cửa hiển nhiên chặn cô lại: “Trọng địa quân sự, người không có phận sự, mời nhanh chóng rời khỏi đây.”
Từ Nam Huyên cãi lại: “Tôi phải tìm anh hùng cái thế của tôi, mau cho tôi vào gặp anh hùng cái thế của tôi.”
Vệ sĩ ở cửa đương nhiên không biết “anh hùng cái thể” là cái thể loại gì, nên hiển nhiên sẽ không cho cô tiến vào.
Cuối cùng Từ Nam Huyên sốt ruột, đứng ở cửa hét vào bên trong. “Anh hùng cái thế, em sẽ ở đây đợi anh ra ngoài. Một ngày anh không ra thì em sẽ đợi một ngày, một năm không ra thì em sẽ đợi một năm! Một đời không ra thì em sẽ đợi một đời”
Nói xong, cô ngồi lên chiếc ghế dài ở bên cạnh một cách quật cường, nhìn chằm chằm vào cửa lớn với ánh mắt sáng quắc.
Điều này khiến cho Diệp Huyền Tân cảm thấy đau đầu. Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyên sống chết. Cô ả điêu ngoa bốc đồng này cũng không ngoại lệ.
Anh đương nhiên sẽ không ra ngoài gặp Từ Nam Huyên rồi… Nói đùa, lỡ như cô ta cứ quấn lấy anh thì phải làm sao? Cuối cùng anh chỉ có thể lén lút chuồn ra từ cửa sau. Sáng sớm ngày hôm sau, anh nhận được cuộc gọi từ Độc
Lang “Anh, anh tới quản cô gái kia hộ cái, anh còn không quản nữa là cô ta có khả năng sẽ chết ở cửa quân khu đẩy.”
Diệp Huyền Tần kinh ngạc: “Không phải Từ Nam Huyên vẫn còn trông chừng ở cửa đấy chứ.”
Độc Lang đáp: “Đúng đó, cô ta cố thủ ở cửa một ngày một đêm rồi. Em đã phái người đưa đồ ăn và nước uống cho cô ta, nhưng cô ta không ăn cũng không uống, cứ khăng khăng nói không gặp được anh hùng cái thế thì sẽ không uống một giọt nước nào hết.”
Đầu Diệp Huyên Tần to như trâu rồi!
Ôi, bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể kêu Từ Lam Khiết khuyên cô ta về mà thôi.
Vì vậy anh mới nói hết đầu đuôi ngon ngành chuyện hôm qua cho Từ Lam Khiết nghe. Bao gồm cả việc Thiếu Mã Gia đã giả mạo anh hùng cái thế, cố ý làm chuyện quấy rối với Từ Nam Huyên. Vào thời khắc mấu chốt, là “anh hùng cái thể” đã ra tay cứu cô đi. Từ Nam Huyên vì muốn gặp anh hùng cái thế mà đợi cửa quân khu tỉnh suốt một đêm.
Đương nhiên anh cũng đã trực tiếp lược bỏ chuyện mình là “anh hùng cái thế” đi.
Hai người xuống xe, Độc Lang nói với một nữ binh sĩ: “Đi, đưa người trong xe đến nhà khách gần đây đi.”
Nữ binh sĩ lập tức củi chào rồi nhảy lên xe, quay đầu rời đi.
Hàng nghìn hàng vạn binh sĩ lập tức củi lạy Diệp Huyền Tân: “Chào mừng chỉ huy trở về doanh!”
Thanh thế rung trời, khí thế vô song!
Trong xe, Từ Nam Huyên bị làn sóng âm thanh này làm cho bừng tỉnh. Cơn đau trên người đã giảm đi rất nhiều, ý thức cũng đã dần dần tỉnh táo.
Cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào khoảng thời gian trước đó. Thiểu Mã Gia giả mạo anh hùng cái thế, ý đồ quấy rối minh. Vào thời khắc mấu chốt, hình như có người đã xông vào và cứu mình! Sau đó, cô hôn mê, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!
Cô nhìn về phía tài xế một cách cảnh giác, sau đó đôi mất nóng rực lên.
Là một quân nhân! Là quân nhân đã cứu mình!
Lẽ nào… là anh ấy! Anh hùng cái thể thật sự của mình!
Lại liên tưởng đến làn sóng âm thanh đã đánh thức cô vừa rồi, cô lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt đã lập tức rơi đầy mặt.
Một bóng người ngạo nghễ đứng trước hàng nghìn binh sĩ đang quỳ lay. Tư thế oai hùng hiên ngang, phong thái ung dung, khí thế ngập trời, uy vũ bất phàm!
Khí thế quân lâm thiên hạ ấy khiến người khó thở! Anh hùng cái thể, là anh hùng cái thể của minh đã cứu mình!
Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng mở cửa xe, muốn nhảy xuống tìm anh hùng cải thể!
Đôi bên cách nhau quá xa, lại thêm “anh hùng cái thể” vẫn luôn đưa lưng về phía cô, cho nên cô cũng không nhìn rõ “anh hùng cái thể” đó thực ra là Diệp Huyền Tân.
Thấy Từ Nam Huyên muốn nhảy xuống xe, khiến binh sĩ lái xe kia sợ hãi. Bây giờ đang lái xe với tốc độ đạt đến một trăm dặm. Nếu nhảy xuống xe không chết thì cũng tàn tật. Cô kéo Từ Nam
Huyên lại, đồng thời giấm phanh xe.
Đợi chiếc xe hoàn toàn dừng lại, Từ Nam Huyên giãy khỏi tay của nữ binh sĩ, nhảy xuống xe, rồi chạy về phía “anh hùng cái thể”.’
“Anh hùng cái thế, đợi em với. Cảm ơn anh lại cứu em tiếp…” Nhưng khoảng cách quá xa, nên hình như “anh hùng cái thể” không nghe thấy.
Cuối cùng, anh vẫn đi vào trong khu quân sự tỉnh, mà không hề quay đầu lại nhìn một cái. Khi Từ Nam Huyên xông đến cửa quân khu, thì bản thân đã sớm mệt đến thở hồng hộc. Nhưng cô không nghỉ ngơi, mà cố gắng muốn xông vào bên trong.
Vệ sĩ ở cửa hiển nhiên chặn cô lại: “Trọng địa quân sự, người không có phận sự, mời nhanh chóng rời khỏi đây.”
Từ Nam Huyên cãi lại: “Tôi phải tìm anh hùng cái thế của tôi, mau cho tôi vào gặp anh hùng cái thế của tôi.”
Vệ sĩ ở cửa đương nhiên không biết “anh hùng cái thể” là cái thể loại gì, nên hiển nhiên sẽ không cho cô tiến vào.
Cuối cùng Từ Nam Huyên sốt ruột, đứng ở cửa hét vào bên trong. “Anh hùng cái thế, em sẽ ở đây đợi anh ra ngoài. Một ngày anh không ra thì em sẽ đợi một ngày, một năm không ra thì em sẽ đợi một năm! Một đời không ra thì em sẽ đợi một đời”
Nói xong, cô ngồi lên chiếc ghế dài ở bên cạnh một cách quật cường, nhìn chằm chằm vào cửa lớn với ánh mắt sáng quắc.
Điều này khiến cho Diệp Huyền Tân cảm thấy đau đầu. Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyên sống chết. Cô ả điêu ngoa bốc đồng này cũng không ngoại lệ.
Anh đương nhiên sẽ không ra ngoài gặp Từ Nam Huyên rồi… Nói đùa, lỡ như cô ta cứ quấn lấy anh thì phải làm sao? Cuối cùng anh chỉ có thể lén lút chuồn ra từ cửa sau. Sáng sớm ngày hôm sau, anh nhận được cuộc gọi từ Độc
Lang “Anh, anh tới quản cô gái kia hộ cái, anh còn không quản nữa là cô ta có khả năng sẽ chết ở cửa quân khu đẩy.”
Diệp Huyền Tần kinh ngạc: “Không phải Từ Nam Huyên vẫn còn trông chừng ở cửa đấy chứ.”
Độc Lang đáp: “Đúng đó, cô ta cố thủ ở cửa một ngày một đêm rồi. Em đã phái người đưa đồ ăn và nước uống cho cô ta, nhưng cô ta không ăn cũng không uống, cứ khăng khăng nói không gặp được anh hùng cái thế thì sẽ không uống một giọt nước nào hết.”
Đầu Diệp Huyên Tần to như trâu rồi!
Ôi, bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể kêu Từ Lam Khiết khuyên cô ta về mà thôi.
Vì vậy anh mới nói hết đầu đuôi ngon ngành chuyện hôm qua cho Từ Lam Khiết nghe. Bao gồm cả việc Thiếu Mã Gia đã giả mạo anh hùng cái thế, cố ý làm chuyện quấy rối với Từ Nam Huyên. Vào thời khắc mấu chốt, là “anh hùng cái thể” đã ra tay cứu cô đi. Từ Nam Huyên vì muốn gặp anh hùng cái thế mà đợi cửa quân khu tỉnh suốt một đêm.
Đương nhiên anh cũng đã trực tiếp lược bỏ chuyện mình là “anh hùng cái thế” đi.