Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-723
Chương 723: Thật là ức hiếp người quá đáng
Một số đầu bếp bận rộn nên cũng bất lực.
không nói gì.
Đây chính là phẩm chất của một ngôi sao lớn hay sao?
Còn không bằng một đứa trẻ con nữa.
Sau khi đầu bếp nấu xong mỳ thì Triệu Bất Độ đích thân bê mỳ lên trước mặt Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu rồi nói: “Hai vị ăn đi!”
Từ Huy Hoàng và vợ cầm đũa lên ăn.
Mau chóng ăn xong rồi còn đi về, ở đây thêm một chút nào đều là giày vò.
Kết quả là vừa ăn một miếng hai người lên nhổ hết ra.
Mặn, thật là mặn chết đi được!
Đây là mỳ sao, rõ ràng chính là một bát muối.
Lý Khả Diệu không chịu nổi nữa liền đập đũa xuống bàn: “Triệu Bất Độ, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy”
“Đưa thứ này cho lợn thì đến cả lợn cũng không ăn được”
Triệu Bất Độ cười một cách đầy chế nhạo: “Hai người cũng xứng để ăn thức ăn cho lợn mà”
“Tên khốn nạn ức hiếp người quá đáng!”
Lý Khả Diệu đập bàn một cái rồi đứng lên nói: “Huy Hoàng, chúng ta đi!”
Bà ấy nắm lấy tay Từ Huy Hoàng và chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại” Triệu Bất Độ tức giận nói: “Ăn xong bát mỳ này rồi mới được đi”
“Nếu không tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với Từ Lam Khiết, như vậy thì cô ấy sẽ phải bồi thường thiệt hại một tỷ cho tôi!”
Cái gì!
Bồi thường thiệt hại một tỷ sao!
Sắc mặt vợ chồng Từ Huy Hoàng tái đi đến đáng sợ.
Tập đoàn Diệp Linh tuy rằng có tiền nhưng tất cả tiền vốn lưu động đều được đầu tư vào thị trường chứng khoán.
Nếu như tập đoàn Diệp Linh phải bỏ ra một tỷ của vốn lưu động thì có khả năng tập đoàn Diệp Linh sẽ bị kéo xuống!
Cả hai người sững sờ.
Cuối cùng Từ Huy Hoàng nghiến răng nói: “Vợ, đúng lúc anh cũng đói rồi, để anh ăn luôn phần của em nhé”
Ông ấy quyết định sẽ chiến đấu một mình!
Vẻ mặt Lý Khả Diệu đầy đau khổ nói: “Nhưng mà Huy Hoàng, anh bị bệnh tim nên không thể ăn đồ ăn quá mặn mà..”
“Không sao” Từ Huy Hoàng cố mỉm cười một cách bất đắc dĩ: “Vì Lam Khiết, chút vất vả này không là gì cả”
Ông ấy lại ngồi xuống rồi cầm đũa ăn một miếng.
Với một cú sốc vị giác mạnh, Từ Huy.
Hoàng nhắm chặt mắt và hai má run lên.
Thậm chí nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn.
Có điều cuối cùng ông ấy cũng cắn răng chịu đựng mà nuốt nó xuống.
Lúc mỳ đã vào đến bụng thì dạ dày cũng thắt quặn lại một chút Ông ấy không dám tưởng tượng bản thân sẽ biến thành cái gì sau khi ăn xong hai †ô mỳ này!
Một người đàn ông trung niên có quan hệ tốt với Từ Huy Hoàng không chịu nổi nữa liền nói: “Cô béo, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng gặp nhau thì có cần phải làm cho mọi chuyện trở nên bế tắc như vậy không…”
Triệu Bất Độ nhìn ông ấy với vẻ chế nhạo nói: “Chú Vương, cháu nhớ con gái chú đang học ở Học viện Điện ảnh và Truyền hình. Nếu chú dám lên tiếng, có tin là cháu chỉ cần một cuộc điện thoại là con gái chú có thể đuổi nó khỏi trường rồi không”
Người đàn ông nghe vậy liền im ngay, không dám nói thêm nữa!
Những người hàng xóm cũng im lặng, không ai dám nói gì.
Triệu Bất Độ của bây giờ là thứ mà bọn họ không dám đụng đến.
Lúc này Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng quay lại.
Nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng của Cullinan ở cửa và sau đó nhìn vào tấm băng rôn lớn, anh ấy liền ngay lập tức hiểu ra ý nghĩ của con số bảy bảy tám tám.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chính là thẳng cha Triệu Bất Độ chạy đến khu chung cư để khoe khoang.
Diệp Huyền Tân đang băn khoăn rằng anh ấy không tìm được thằng cha Triệu Bất Độ để tính sổ.
Nhưng ổn rồi anh không cần bản thân phải tự tìm mà anh ta đã tự tìm đến tận cửa.
Anh ấy trực tiếp lái xe thẳng vào khu chung cư.
Và chính cảnh tượng trong khu chung cư đã làm cho Diệp Huyền Tân trở nên tức giận!
Triệu Bất Độ mời hàng xóm ăn tối.
Bàn của những người hàng xóm khác đều đầy ắp đồ ăn ngon.
Nhưng trên bàn của Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu chỉ có hai tô mì.
Từ Huy Hoàng thì đang cố gắng nuốt từng miếng với vẻ mặt đau khổ còn Lý Khả Diệu ngồi bên vừa nhìn vừa khóc.
€òn Triệu Bất Độ đứng sang một bên hùng hổ đe dọa!
Rất rõ ràng tô mì đó không phải là mì bình thường!
Diệp Huyền Tân lập tức đứng lên và hô †o: “Bố mẹ đừng ăn nữa!”
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu nhìn thấy Diệp Huyền Tân liền lập tức đứng lên: “Huyền Tân, sao con lại ở đây”
Diệp Huyền Tân nói: “Ừm, trước hết bố mẹ hãy nói cho con biết đã có chuyện gì đi đã?”
Một số đầu bếp bận rộn nên cũng bất lực.
không nói gì.
Đây chính là phẩm chất của một ngôi sao lớn hay sao?
Còn không bằng một đứa trẻ con nữa.
Sau khi đầu bếp nấu xong mỳ thì Triệu Bất Độ đích thân bê mỳ lên trước mặt Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu rồi nói: “Hai vị ăn đi!”
Từ Huy Hoàng và vợ cầm đũa lên ăn.
Mau chóng ăn xong rồi còn đi về, ở đây thêm một chút nào đều là giày vò.
Kết quả là vừa ăn một miếng hai người lên nhổ hết ra.
Mặn, thật là mặn chết đi được!
Đây là mỳ sao, rõ ràng chính là một bát muối.
Lý Khả Diệu không chịu nổi nữa liền đập đũa xuống bàn: “Triệu Bất Độ, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy”
“Đưa thứ này cho lợn thì đến cả lợn cũng không ăn được”
Triệu Bất Độ cười một cách đầy chế nhạo: “Hai người cũng xứng để ăn thức ăn cho lợn mà”
“Tên khốn nạn ức hiếp người quá đáng!”
Lý Khả Diệu đập bàn một cái rồi đứng lên nói: “Huy Hoàng, chúng ta đi!”
Bà ấy nắm lấy tay Từ Huy Hoàng và chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại” Triệu Bất Độ tức giận nói: “Ăn xong bát mỳ này rồi mới được đi”
“Nếu không tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với Từ Lam Khiết, như vậy thì cô ấy sẽ phải bồi thường thiệt hại một tỷ cho tôi!”
Cái gì!
Bồi thường thiệt hại một tỷ sao!
Sắc mặt vợ chồng Từ Huy Hoàng tái đi đến đáng sợ.
Tập đoàn Diệp Linh tuy rằng có tiền nhưng tất cả tiền vốn lưu động đều được đầu tư vào thị trường chứng khoán.
Nếu như tập đoàn Diệp Linh phải bỏ ra một tỷ của vốn lưu động thì có khả năng tập đoàn Diệp Linh sẽ bị kéo xuống!
Cả hai người sững sờ.
Cuối cùng Từ Huy Hoàng nghiến răng nói: “Vợ, đúng lúc anh cũng đói rồi, để anh ăn luôn phần của em nhé”
Ông ấy quyết định sẽ chiến đấu một mình!
Vẻ mặt Lý Khả Diệu đầy đau khổ nói: “Nhưng mà Huy Hoàng, anh bị bệnh tim nên không thể ăn đồ ăn quá mặn mà..”
“Không sao” Từ Huy Hoàng cố mỉm cười một cách bất đắc dĩ: “Vì Lam Khiết, chút vất vả này không là gì cả”
Ông ấy lại ngồi xuống rồi cầm đũa ăn một miếng.
Với một cú sốc vị giác mạnh, Từ Huy.
Hoàng nhắm chặt mắt và hai má run lên.
Thậm chí nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn.
Có điều cuối cùng ông ấy cũng cắn răng chịu đựng mà nuốt nó xuống.
Lúc mỳ đã vào đến bụng thì dạ dày cũng thắt quặn lại một chút Ông ấy không dám tưởng tượng bản thân sẽ biến thành cái gì sau khi ăn xong hai †ô mỳ này!
Một người đàn ông trung niên có quan hệ tốt với Từ Huy Hoàng không chịu nổi nữa liền nói: “Cô béo, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng gặp nhau thì có cần phải làm cho mọi chuyện trở nên bế tắc như vậy không…”
Triệu Bất Độ nhìn ông ấy với vẻ chế nhạo nói: “Chú Vương, cháu nhớ con gái chú đang học ở Học viện Điện ảnh và Truyền hình. Nếu chú dám lên tiếng, có tin là cháu chỉ cần một cuộc điện thoại là con gái chú có thể đuổi nó khỏi trường rồi không”
Người đàn ông nghe vậy liền im ngay, không dám nói thêm nữa!
Những người hàng xóm cũng im lặng, không ai dám nói gì.
Triệu Bất Độ của bây giờ là thứ mà bọn họ không dám đụng đến.
Lúc này Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng quay lại.
Nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng của Cullinan ở cửa và sau đó nhìn vào tấm băng rôn lớn, anh ấy liền ngay lập tức hiểu ra ý nghĩ của con số bảy bảy tám tám.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chính là thẳng cha Triệu Bất Độ chạy đến khu chung cư để khoe khoang.
Diệp Huyền Tân đang băn khoăn rằng anh ấy không tìm được thằng cha Triệu Bất Độ để tính sổ.
Nhưng ổn rồi anh không cần bản thân phải tự tìm mà anh ta đã tự tìm đến tận cửa.
Anh ấy trực tiếp lái xe thẳng vào khu chung cư.
Và chính cảnh tượng trong khu chung cư đã làm cho Diệp Huyền Tân trở nên tức giận!
Triệu Bất Độ mời hàng xóm ăn tối.
Bàn của những người hàng xóm khác đều đầy ắp đồ ăn ngon.
Nhưng trên bàn của Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu chỉ có hai tô mì.
Từ Huy Hoàng thì đang cố gắng nuốt từng miếng với vẻ mặt đau khổ còn Lý Khả Diệu ngồi bên vừa nhìn vừa khóc.
€òn Triệu Bất Độ đứng sang một bên hùng hổ đe dọa!
Rất rõ ràng tô mì đó không phải là mì bình thường!
Diệp Huyền Tân lập tức đứng lên và hô †o: “Bố mẹ đừng ăn nữa!”
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu nhìn thấy Diệp Huyền Tân liền lập tức đứng lên: “Huyền Tân, sao con lại ở đây”
Diệp Huyền Tân nói: “Ừm, trước hết bố mẹ hãy nói cho con biết đã có chuyện gì đi đã?”