Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73
“Anh rể, chúng ta đi thôi.”
Được thể hiện, được khiến đám người khinh bỉ mình phải trầm trồ nên Vũ Ngọc Chi đã không còn giận từ lâu rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Em đã bớt giận nhưng anh vẫn còn chưa nguôi đâu.”
Anh ta cầm chai ruợu lên đi tới trước mặt Đỗ Dũng rồi đập thẳng lên đầu anh ta.
Chai rượu vang vỡ toang bắn lung tung tứ phía, đầu Đỗ Dũng cũng vỡ, máu tươi chảy ròng ròng.
Đỗ Dũng ôm đầu ngã xuống đất, hai tay ôm lấy đầu mà cuộn tròn lại trong miệng còn không ngừng hét thảm.
Làm xong Diệp Huyền Tần mới tháo găng tay trắng vứt xuống đất: “Đụng đến tôi, không có đường sống!”
Anh mang Vũ Ngọc Chi rời đi.
Đi tới cửa, Vũ Ngọc chi bỗng dừng lại không chịu đi tiếp: “Anh rể, còn tiền, tiền của mình.”
Nói xong cô còn muốn quay lại nhặt đống tiền trên đất.
Nhưng lại bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Số tiền đó cứ gửi tạm ở đây đi, sau lại bảo ông chủ nơi này gửi lại sau.”
“Mà phải nói, bò bít tết ở nơi này thật khó ăn, sau này không nên tới đây ăn nữa.”
Vũ Ngọc Chi nghe anh nói vậy thì liếc anh một cách đầy tinh quái: “Vậy thì đi thôi.”
Chờ hai người đi xa, Đỗ Dũng mới dám chật vật bò dậy.
“Khốn khiếp, Vũ Ngọc Chi, chỉ cần ông đây còn sống thì nhất định sẽ không tha cho mày.!”
Sau đó anh ta lảo đảo từng bước rời khỏi nơi này.
Nhưng anh ta vừa mới bước đến cửa thì đã có một chiếc xe tải quân dụng đỗ ngay đó.
Một đám người ăn mặc đồ ngụy trang quân sự, trên vai vác một khẩu súng nhanh nhẹn, nghiêm chỉnh xuống xe và bao vây lại cả nhà hàng đồ tây lại.
Thành Trung dẫn một đám người quân trang đầy đủ bao vây rồi xông vào nhà hàng Tây.
“Tất cả không được nhúc nhích.”
“Tất cả ngồi xuống, hai tay giơ lên đầu.”
Đám người bị bao vây hoảng hốt, sợ hãi không chịu nổi. Mẹ… mẹ nó… tại sao lại huy động cả quân đội đến thế này!
Vị thanh niên trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai vậy, lại còn dính dáng đến cả quân đội thế này?
Mặc dù vừa rồi mọi người đã đánh giá Diệp Huyền Tần là một người rất không đơn giản nhưng họ vẫn bị vả mặt hết lần này đến lần khác, và một lần nữa, trước sự thật này, họ lại đánh giá thấp Diệp Huyền Tần một lần nữa.
Trước sự uy hiếp của quân đội mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống và giơ hai tay lên đầu.
Thậm chí có mấy người nhát gan lập tức bị dọa đến bĩnh ra quần.
Thành Trung lạnh lùng lên tiếng: “Ai là Đỗ Dũng?”
Ông chủ bụng bự lập tức muốn “lấy công chuộc tôi” nên chỉ thẳng vào Đỗ Dũng và nói: “Chính là tên này!”
Thành Trung chĩa họng súng vào ngay chân của Đỗ Dũng, không do dự mà bóp cò: “Chúng tôi hoài nghi anh là gián điệp của nước đối địch phái tới, mong anh lập tức đi theo chúng tôi.”
A!
Tiếng súng vang lên, tiếng Đỗ Dũng hét thảm thiết quanh quẩn trong lòng mỗi người ở đây thật lâu.
Gián điệp của nước đối địch…
Đỗ Dũng bị dọa sợ tới mức lập tức ngất đi.
Trước khi hôn mê, trong đầu anh ta vẫn văng vẳng câu nói của Diệp Huyền Tần.
“Đụng đến tôi, không có đường sống.”
Đám người Thành Trung đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi bọn họ rời đi đến năm sáu phút sau nhà hàng vẫn còn lặng ngắt như tờ, im đến độ nghe kim rơi.
Mãi lâu sau ông chủ bụng bự cùng đám khách khứa trong cửa hàng mới hết hãi hùng, rủ nhau chạy trốn vội khỏi nhà hàng Tây này. Bữa ăn hôm nay quả thật là đáng nhớ đến hết đời!
Ba đồng nghiệp nữ mà Đỗ Dũng dẫn tới cũng vội vàng rời đi, suốt đêm bắt xe e về quê để tránh bị tai họa.
Mà sau cũng, mấy chục tỷ trên đất lại không ai nhắt.
Chính xác là không ai dám nhặt!
Đống tiền này giờ còn đáng sợ hơn cả tiền của người âm, ai nhặt kẻ đó chết.
Chờ khách hàng trong quan chạy hết, ông chủ của nhà hàng mới lò dò từ trong góc đi ra.
Mồ hôi lạnh đã sớm làm sau lưng ông ta ướt sũng.
Chân và bụng ông ra run cầm cập, lê từng bước nặng nề đến chỗ đống tiền trên đất rồi cẩn thận thu dọn đống tiền đó.
Nhân viên bảo an và phục vụ thấy ông chủ như vậy cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Có nhân viên phục vụ nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, chúng ta… hôm nay chúng ta còn mở cửa không ạ?”
“Còn mở cái mẹ gì nữa” Ông chủ mắng một câu: “Không nghe người ta nói bò bít tết của chúng ta khó ăn sao?”
“Nhà hàng Tây này, từ hôm nay trở đi, đóng cửa.”
“Mặt khác, những gì người kia sử dụng, toàn bộ không tính phí. Còn đống tiền này, chúng ta không thể động tới.”
“Vâng vâng ạ.” Nhân viên phục vụ vội vàng kêu dạ.
Sau khi Từ Lam Khiết làm xong công việc thì chuẩn bị quay lại nhà hàng Tây.
Nhưng Vũ Ngọc Chi lại gọi cho cô nói hai người đã ăn xong và đang trở về nhà rồi nên Từ Lam Khiết cũng đành quay về nhà.”
“Anh rể, chúng ta đi thôi.”
Được thể hiện, được khiến đám người khinh bỉ mình phải trầm trồ nên Vũ Ngọc Chi đã không còn giận từ lâu rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Em đã bớt giận nhưng anh vẫn còn chưa nguôi đâu.”
Anh ta cầm chai ruợu lên đi tới trước mặt Đỗ Dũng rồi đập thẳng lên đầu anh ta.
Chai rượu vang vỡ toang bắn lung tung tứ phía, đầu Đỗ Dũng cũng vỡ, máu tươi chảy ròng ròng.
Đỗ Dũng ôm đầu ngã xuống đất, hai tay ôm lấy đầu mà cuộn tròn lại trong miệng còn không ngừng hét thảm.
Làm xong Diệp Huyền Tần mới tháo găng tay trắng vứt xuống đất: “Đụng đến tôi, không có đường sống!”
Anh mang Vũ Ngọc Chi rời đi.
Đi tới cửa, Vũ Ngọc chi bỗng dừng lại không chịu đi tiếp: “Anh rể, còn tiền, tiền của mình.”
Nói xong cô còn muốn quay lại nhặt đống tiền trên đất.
Nhưng lại bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Số tiền đó cứ gửi tạm ở đây đi, sau lại bảo ông chủ nơi này gửi lại sau.”
“Mà phải nói, bò bít tết ở nơi này thật khó ăn, sau này không nên tới đây ăn nữa.”
Vũ Ngọc Chi nghe anh nói vậy thì liếc anh một cách đầy tinh quái: “Vậy thì đi thôi.”
Chờ hai người đi xa, Đỗ Dũng mới dám chật vật bò dậy.
“Khốn khiếp, Vũ Ngọc Chi, chỉ cần ông đây còn sống thì nhất định sẽ không tha cho mày.!”
Sau đó anh ta lảo đảo từng bước rời khỏi nơi này.
Nhưng anh ta vừa mới bước đến cửa thì đã có một chiếc xe tải quân dụng đỗ ngay đó.
Một đám người ăn mặc đồ ngụy trang quân sự, trên vai vác một khẩu súng nhanh nhẹn, nghiêm chỉnh xuống xe và bao vây lại cả nhà hàng đồ tây lại.
Thành Trung dẫn một đám người quân trang đầy đủ bao vây rồi xông vào nhà hàng Tây.
“Tất cả không được nhúc nhích.”
“Tất cả ngồi xuống, hai tay giơ lên đầu.”
Đám người bị bao vây hoảng hốt, sợ hãi không chịu nổi. Mẹ… mẹ nó… tại sao lại huy động cả quân đội đến thế này!
Vị thanh niên trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai vậy, lại còn dính dáng đến cả quân đội thế này?
Mặc dù vừa rồi mọi người đã đánh giá Diệp Huyền Tần là một người rất không đơn giản nhưng họ vẫn bị vả mặt hết lần này đến lần khác, và một lần nữa, trước sự thật này, họ lại đánh giá thấp Diệp Huyền Tần một lần nữa.
Trước sự uy hiếp của quân đội mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống và giơ hai tay lên đầu.
Thậm chí có mấy người nhát gan lập tức bị dọa đến bĩnh ra quần.
Thành Trung lạnh lùng lên tiếng: “Ai là Đỗ Dũng?”
Ông chủ bụng bự lập tức muốn “lấy công chuộc tôi” nên chỉ thẳng vào Đỗ Dũng và nói: “Chính là tên này!”
Thành Trung chĩa họng súng vào ngay chân của Đỗ Dũng, không do dự mà bóp cò: “Chúng tôi hoài nghi anh là gián điệp của nước đối địch phái tới, mong anh lập tức đi theo chúng tôi.”
A!
Tiếng súng vang lên, tiếng Đỗ Dũng hét thảm thiết quanh quẩn trong lòng mỗi người ở đây thật lâu.
Gián điệp của nước đối địch…
Đỗ Dũng bị dọa sợ tới mức lập tức ngất đi.
Trước khi hôn mê, trong đầu anh ta vẫn văng vẳng câu nói của Diệp Huyền Tần.
“Đụng đến tôi, không có đường sống.”
Đám người Thành Trung đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi bọn họ rời đi đến năm sáu phút sau nhà hàng vẫn còn lặng ngắt như tờ, im đến độ nghe kim rơi.
Mãi lâu sau ông chủ bụng bự cùng đám khách khứa trong cửa hàng mới hết hãi hùng, rủ nhau chạy trốn vội khỏi nhà hàng Tây này. Bữa ăn hôm nay quả thật là đáng nhớ đến hết đời!
Ba đồng nghiệp nữ mà Đỗ Dũng dẫn tới cũng vội vàng rời đi, suốt đêm bắt xe e về quê để tránh bị tai họa.
Mà sau cũng, mấy chục tỷ trên đất lại không ai nhắt.
Chính xác là không ai dám nhặt!
Đống tiền này giờ còn đáng sợ hơn cả tiền của người âm, ai nhặt kẻ đó chết.
Chờ khách hàng trong quan chạy hết, ông chủ của nhà hàng mới lò dò từ trong góc đi ra.
Mồ hôi lạnh đã sớm làm sau lưng ông ta ướt sũng.
Chân và bụng ông ra run cầm cập, lê từng bước nặng nề đến chỗ đống tiền trên đất rồi cẩn thận thu dọn đống tiền đó.
Nhân viên bảo an và phục vụ thấy ông chủ như vậy cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Có nhân viên phục vụ nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, chúng ta… hôm nay chúng ta còn mở cửa không ạ?”
“Còn mở cái mẹ gì nữa” Ông chủ mắng một câu: “Không nghe người ta nói bò bít tết của chúng ta khó ăn sao?”
“Nhà hàng Tây này, từ hôm nay trở đi, đóng cửa.”
“Mặt khác, những gì người kia sử dụng, toàn bộ không tính phí. Còn đống tiền này, chúng ta không thể động tới.”
“Vâng vâng ạ.” Nhân viên phục vụ vội vàng kêu dạ.
Sau khi Từ Lam Khiết làm xong công việc thì chuẩn bị quay lại nhà hàng Tây.
Nhưng Vũ Ngọc Chi lại gọi cho cô nói hai người đã ăn xong và đang trở về nhà rồi nên Từ Lam Khiết cũng đành quay về nhà.”