Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-761
Chương 761: Cảnh tượng hết sức kinh hãi
Diệp Huyền Tân vui vẻ yên tâm sờ lên đầu của hai người: “Ranh con, cuối cùng tôi tìm được các cậu rồi: Hắc Bạch Vô Thường: “Anh, chúng em cũng tìm anh suốt mấy năm nay”
Diệp Huyền Tân: “Ừ anh biết, đứng dậy đi”
“Vâng” Hắc Bạch Vô Thường đứng dậy hơi cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh Diệp Huyền Tân.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi cho đến khi tâm trạng của đám người điên cuồng rung động!
Tất cả mọi người ở đây thực sự phát điên.
Cái gì!
Chúng ta không nhìn nhầm phải không!
Đại tông sư thứ mười một của Đại Hạ lại quỳ xuống trước Diệp Huyền Tân gọi một tiếng anh.
Thậm chí Diệp Huyền Tân còn sờ đầu của hai người ở trước mặt mọi người!
Chết tiệt, rốt cuộc Diệp Huyền Tân con mẹ nó là thần thánh phương nào, ngay cả đại tông sư thứ mười một cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần!
Đúng vậy, chuyện lần này trở nên náo nhiệt, vốn dĩ mời Häc Bạch Vô Thường tới để đối phó với Diệp Huyền Tần, kết quả Hảc Bạch Vô Thường lại nhận người thân với Diệp Huyền Tân.
Còn mẹ nó đối phó cái rắm!
Diệp Huyền Tân cảm kích nhìn Âu Dương Ti Mệnh nói: “Ngài Âu Dương, cảm ơn anh đã để cho anh em tôi nhận nhau.”
“Diệp Huyền Tân tôi nợ ngài một ân tình”
Phốc!
Âu Dương Ti Mệnh nôn ra máu ngay tại chỗ… Thực sự nôn ra máu.
Vốn dĩ ông ta đã không thể nào tiếp nhận sự thật tàn khốc này, bây giờ Diệp Huyền Tân lại nói cảm ơn với ông ta, con mẹ nó anh đang oán trách ai vậy.
Bởi vì tức đến nỗi công tâm nên ông ta không nhịn được điên cuồng nôn ra máu.
Đời này ông ta chưa từng bị đả kích như vậy.
Hắc Vô Thường nhìn hầm hầm Âu Dương T¡ Mệnh: “Thäng khốn nạn dám đối phó với anh tao, bố mày muốn vặn mày thành bánh quai chèo!”
Bạch Vô Thường: “Chiên ông ta thành bánh quẩy đi, tôi thích ăn bánh quẩy”
Diệp Huyền Tân vội vàng ngăn Hắc Bạch Vô Thường lại: “Láo xược”
“Ngài Âu Dương là ân nhân của chúng ta, sao các cậu dám láo xược với ân nhân như vậy”
Diệp Huyền Tân thật lòng cảm kích Âu Dương Tỉ Mệnh.
Anh em tốt gặp nhau thì ân oán với ông cụ Kiều có là gì đâu.
Âu Dương T¡ Mệnh đã mất đường đi chỉ có thể run rẩy trở lại xe nhanh chóng rời đi.
Hắc Bạch Vô Thường tức giận trách mắng đám người: “Các người chắn ở cửa nếu như làm trễ nả buôn bán của anh tôi thì tôi sẽ chém chết không tha.”
Đám người bỗng trở nên giống như chim thú, trong lòng cảm thấy bi quan và tuyệt vọng.
Xong tôi, tỉnh Đông Tam đã hoàn toàn bị chiếm đóng, Triệu Công Minh thua trận, Thái Bảo mười ba bị giết, Mã Như Long phản bội bây giờ ngay cả đại tông sư thứ mười một cũng gọi anh xưng em với người ta, cấp dưới của ông cụ Kiều không ai có thể dùng được.
Ông cụ Kiều ở tỉnh Đông Tam sừng sững trăm năm mà không ngã sắp xong đời rồi.
Diệp Huyền Tân nhìn Ninh Tài Thân và Mạnh Thúy Lan nói: “Hai người không có chuyện gì thì có thể đi trước, không cần quan tâm tới bữa trưa của chúng tôi.”
Lúc này Mạnh Thúy Lan và Ninh Tài Thân mới hồi phục sau cú sốc lớn.
Trời ạ, có thể nói cho họ biết rốt cuộc thì năng lượng của họ Diệp này lớn bao nhiêu.
Mặc dù họ đã nhiều lần đánh giá cao Diệp Huyên Tân, Nhưng sự thật chứng minh họ vẫn còn đánh giá thấp anh.
Diệp Huyền Tân không để ý tới hai người dẫn theo Hắc Bạch Vô Thường lên xe.
Hắc Vô Thường bùi ngùi: “Anh, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh”
Bạch Vô Thường: “Em cũng vậy”
Diệp Huyền Tân: “Nói đi”
Hắc Vô Thường: “Ôi, có quá nhiều lời muốn nói, trong lúc nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Bạch Vô Thường: “Em cũng vậy.”
Diệp Huyền Tân: “Vậy đừng nói nữa, tất cả đều ở trong rượu rồi.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi hai người Sói Hoang và Sói Độc, nếu như hai người họ biết chắc chắn sẽ vui chết đi được”
Hắc Vô Thường: “Ha ha, đêm nay không say không về, ai không uống thì người đó là cháu trai”
Bạch Vô Thường: “Tôi cũng vậy!”
Diệp Huyền Tân hơi đau đầu nhìn Bạch Vô Thường.
Mồm mép của người này vẫn ngu như: cũ, há miệng ngậm miệng đều là “tôi cũng vậy”, cứ như vậy thì làm sao cưới vợ được chứ.
Xem ra chỉ có thể để Lam Khiết cực nhọc tìm cho Bạch Vô Thường một cô gái tốt mà thôi.
Diệp Huyền Tân gọi điện thoại thông báo cho Sói Hoang và Sói Độc này.
Hai người nghe nói anh em tốt của năm đó đã trở về thì đều mừng như điên, tự mình lái máy bay trực thăng ra roi thúc ngựa chạy đến tụ hợp.
Diệp Huyền Tân vui vẻ yên tâm sờ lên đầu của hai người: “Ranh con, cuối cùng tôi tìm được các cậu rồi: Hắc Bạch Vô Thường: “Anh, chúng em cũng tìm anh suốt mấy năm nay”
Diệp Huyền Tân: “Ừ anh biết, đứng dậy đi”
“Vâng” Hắc Bạch Vô Thường đứng dậy hơi cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh Diệp Huyền Tân.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi cho đến khi tâm trạng của đám người điên cuồng rung động!
Tất cả mọi người ở đây thực sự phát điên.
Cái gì!
Chúng ta không nhìn nhầm phải không!
Đại tông sư thứ mười một của Đại Hạ lại quỳ xuống trước Diệp Huyền Tân gọi một tiếng anh.
Thậm chí Diệp Huyền Tân còn sờ đầu của hai người ở trước mặt mọi người!
Chết tiệt, rốt cuộc Diệp Huyền Tân con mẹ nó là thần thánh phương nào, ngay cả đại tông sư thứ mười một cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần!
Đúng vậy, chuyện lần này trở nên náo nhiệt, vốn dĩ mời Häc Bạch Vô Thường tới để đối phó với Diệp Huyền Tần, kết quả Hảc Bạch Vô Thường lại nhận người thân với Diệp Huyền Tân.
Còn mẹ nó đối phó cái rắm!
Diệp Huyền Tân cảm kích nhìn Âu Dương Ti Mệnh nói: “Ngài Âu Dương, cảm ơn anh đã để cho anh em tôi nhận nhau.”
“Diệp Huyền Tân tôi nợ ngài một ân tình”
Phốc!
Âu Dương Ti Mệnh nôn ra máu ngay tại chỗ… Thực sự nôn ra máu.
Vốn dĩ ông ta đã không thể nào tiếp nhận sự thật tàn khốc này, bây giờ Diệp Huyền Tân lại nói cảm ơn với ông ta, con mẹ nó anh đang oán trách ai vậy.
Bởi vì tức đến nỗi công tâm nên ông ta không nhịn được điên cuồng nôn ra máu.
Đời này ông ta chưa từng bị đả kích như vậy.
Hắc Vô Thường nhìn hầm hầm Âu Dương T¡ Mệnh: “Thäng khốn nạn dám đối phó với anh tao, bố mày muốn vặn mày thành bánh quai chèo!”
Bạch Vô Thường: “Chiên ông ta thành bánh quẩy đi, tôi thích ăn bánh quẩy”
Diệp Huyền Tân vội vàng ngăn Hắc Bạch Vô Thường lại: “Láo xược”
“Ngài Âu Dương là ân nhân của chúng ta, sao các cậu dám láo xược với ân nhân như vậy”
Diệp Huyền Tân thật lòng cảm kích Âu Dương Tỉ Mệnh.
Anh em tốt gặp nhau thì ân oán với ông cụ Kiều có là gì đâu.
Âu Dương T¡ Mệnh đã mất đường đi chỉ có thể run rẩy trở lại xe nhanh chóng rời đi.
Hắc Bạch Vô Thường tức giận trách mắng đám người: “Các người chắn ở cửa nếu như làm trễ nả buôn bán của anh tôi thì tôi sẽ chém chết không tha.”
Đám người bỗng trở nên giống như chim thú, trong lòng cảm thấy bi quan và tuyệt vọng.
Xong tôi, tỉnh Đông Tam đã hoàn toàn bị chiếm đóng, Triệu Công Minh thua trận, Thái Bảo mười ba bị giết, Mã Như Long phản bội bây giờ ngay cả đại tông sư thứ mười một cũng gọi anh xưng em với người ta, cấp dưới của ông cụ Kiều không ai có thể dùng được.
Ông cụ Kiều ở tỉnh Đông Tam sừng sững trăm năm mà không ngã sắp xong đời rồi.
Diệp Huyền Tân nhìn Ninh Tài Thân và Mạnh Thúy Lan nói: “Hai người không có chuyện gì thì có thể đi trước, không cần quan tâm tới bữa trưa của chúng tôi.”
Lúc này Mạnh Thúy Lan và Ninh Tài Thân mới hồi phục sau cú sốc lớn.
Trời ạ, có thể nói cho họ biết rốt cuộc thì năng lượng của họ Diệp này lớn bao nhiêu.
Mặc dù họ đã nhiều lần đánh giá cao Diệp Huyên Tân, Nhưng sự thật chứng minh họ vẫn còn đánh giá thấp anh.
Diệp Huyền Tân không để ý tới hai người dẫn theo Hắc Bạch Vô Thường lên xe.
Hắc Vô Thường bùi ngùi: “Anh, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh”
Bạch Vô Thường: “Em cũng vậy”
Diệp Huyền Tân: “Nói đi”
Hắc Vô Thường: “Ôi, có quá nhiều lời muốn nói, trong lúc nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Bạch Vô Thường: “Em cũng vậy.”
Diệp Huyền Tân: “Vậy đừng nói nữa, tất cả đều ở trong rượu rồi.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi hai người Sói Hoang và Sói Độc, nếu như hai người họ biết chắc chắn sẽ vui chết đi được”
Hắc Vô Thường: “Ha ha, đêm nay không say không về, ai không uống thì người đó là cháu trai”
Bạch Vô Thường: “Tôi cũng vậy!”
Diệp Huyền Tân hơi đau đầu nhìn Bạch Vô Thường.
Mồm mép của người này vẫn ngu như: cũ, há miệng ngậm miệng đều là “tôi cũng vậy”, cứ như vậy thì làm sao cưới vợ được chứ.
Xem ra chỉ có thể để Lam Khiết cực nhọc tìm cho Bạch Vô Thường một cô gái tốt mà thôi.
Diệp Huyền Tân gọi điện thoại thông báo cho Sói Hoang và Sói Độc này.
Hai người nghe nói anh em tốt của năm đó đã trở về thì đều mừng như điên, tự mình lái máy bay trực thăng ra roi thúc ngựa chạy đến tụ hợp.