Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-547
Chương 547
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy nghìn thanh kiếm, trong nháy mắt đã bao quanh xung quanh Trần Trạm!
Mỗi một thanh kiếm đều lộ ra một tia sáng kinh khủng, mấy nghìn thanh kiếm liên kết với nhau, ngay tức khắc tỏa ra một luồng ánh sáng chói lòa Thần hình Lộc Tuyền rơi xuống trên mặt đất, nửa không mặt của anh ta bị đánh nát, nhưng khóe miệng lại nở ra một nụ cười.
“Tên nhóc, mày chả biết gì về kiếm thuật cả.” Lộc Tuyền nhìn ánh sáng tỏa ra kia, thản nhiên nói.
Nhưng mà lúc này một thân hình bỗng nhiên bay ra khỏi luồng ánh sáng, nhanh chóng đến gần phía Lộc Tuyền!
“Làm sao mà như vậy được!” Lộc Tuyền biến sắc, anh ta vội vã thi triển chân khí, nhanh chóng chạy trốn ra xa!
“Vèo!”
Tần Trạm thi triển thuật rút đất, nhanh chóng đã đi đến trước mặt Lộc Tuyền.
Lộc Tuyền cắn chặt răng, tay anh ta nắm chặt thanh kiếm, đâm về phía Tần Trạm.
“Keng!”
Đánh một cú thật kịch liệt, bàn tay của Lộc Tuyền đã phải chịu mấy vạn quân lực, lòng bàn tay của anh ta bị chấn động đến mức máu thịt lẫn lộn, thanh kiếm trong tay cũng đã bay ra ngoài.
Tần Trạm lại đánh một đòn lên ngực anh ta, ngay tức khắc Lộc Tuyền phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng ngã sầm lên mặt đất.
“Mày làm sao lại không chết cơ chứ?” Lộc Tuyền nhìn Tần Trạm trong ánh mắt toát ra một tia hoảng sợ.
Tần Thanh nhìn những vết thương bị kim loại cửa trên người mình, nhíu mày nói: “Thảo nào Tá Đằng có thể ngang sức với Diệp Thiên Vọng, kiếm thuật thực sự rất cao. Người có thể làm thương tổn được Tần Trạm không nhiều, trừ phi trong tay có thể cầm được vũ khí siêu phàm gì đó.
Nhưng trong tay Lộc Tuyền chỉ là một thanh kiếm tầm thường, nhưng lại có thể tạo thành mười mấy vết thương trên người Tần Trạm, kiếm thuật như vậy quả thực là không tồi.
“Rốt cuộc mày là quái vật gì?” Lộc Tuyền nghiến răng muốn đứng dậy, lại bị Tần Trạm đánh một cái mà nằm xuống đất.
Anh không để ý đến Lộc Tuyền, trầm giọng nói: “Nếu như trạng thái hiện tại của tôi vẫn như bình thường, thì tên nhóc như vậy không thể làm thương được tôi đâu.”
Bởi vì bị tiêu hao thần thức, tốc độ và sức mạnh cũng đã bị chịu ảnh hưởng lớn, thậm chí còn không thể thi triển được thuật thánh thể.
Nếu như có thêm thuật thánh thể, Tần Trạm sẽ không thảm hại đến mức này.
Mà Lộc Tuyền đã gần như sụp đổ rồi, tên nhóc này lại không đang ở trạng thái tốt nhất sao?
Lộc Tuyền cắn chặt răng, anh ta hít sâu một hơi, bắt đầu thi triển dị tượng của mình.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm cảm giác được trong hang động đang truyền đến những động tĩnh khác thường.
Vì vậy, Tần Trạm trực tiếp nâng tay lên, một phát đánh chết Lộc Tuyền, sau đó nhanh chóng đi về hướng hang động.
Sau khi quay lại trước của hang động, Tần Trạm phát hiện Âm Thuần đang ngồi ở bên cạnh, đang vận khí cho Phương Hiểu Điệp.
“Sao rồi?” Tần Trạm hỏi.
Âm Thuần ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trạm, ngạc nhiên hỏi: “Anh sao vậy?”
Tần Trạm khoát ta nói: “Không có việc gì. Phương Hiểu Điệp sao rồi?”
Âm Thuần nói: “Có một tin xấu và một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Đừng nói linh tinh nữa.” Tần Trạm nhíu mày nói.
Âm Thuần nói: “Thêm vào linh hồn này, sứ mạnh của linh hồn bé gái này trở nên vô cùng mạnh mẽ, đã vượt qua cả người thường rồi.”
“Ừm.” Tần Trạm đã sớm đoán được, sức mạnh của linh hồn càng mạnh, thì việc tu hành sau này lại càng thuận lợi.
“Nhưng mà chỉ sợ cơ thể của cô ấy khó thích ứng được, chắc phải ngủ mê một đoạn thời gian đấy.” Âm Thuần nói.
“Tầm bao lâu?” Tần Trạm nhíu mày nói.
Âm Thuần nói: “Ít nhất phải một tháng”
“Một tháng.” Tần Trạm nhíu chặt mày, nói như vậy, chỉ sợ cô không có cơ hội đi Nước Bàn rồi.
“Một thành thì một tháng thôi.” Tần Trạm gật đầu nói, anh ôm lấy Phương Hiểu Điệp, sau đó thu lại thần khí ở trong không gian.
“Đi thôi.” Tần Trạm nói: “Nếu không đi thì sợ không đi được nữa đâu.”
Âm Thuần không hỏi nhiều, anh ấy gật đầu, liền đứng dậy đi theo Tần Trạm ra khỏi chỗ này.
Cùng ngày hôm đó, Tần Trạm liền rời khỏi Vương quốc Hoa Anh Đào, về Việt Nam.
Mà thông tin thần xã phương Đông đã bị hủy diệt cũng nhanh chóng ảnh hưởng rất nhiều trên toàn thế giới.
Thần xã phương Đông được xem là tổ chức nổi tiếng của vương quốc Hoa Anh Đào, thực lực của bọn họ không thể kinh thường được.
Vậy mà bây giờ lại bị biến mất, rất nhanh đã trở thành một đề tài nóng.
Việt Nam, Tần Trạm mang theo Âm Thuần đang mang một bộ mặt bỡ ngỡ về đến cửa nhà họ tần.
Trong phòng khách, Hứa Bắc Xuyên nhìn Âm Thuần, nhịn không được mà hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tần Trạm nhìn về phía Âm Thuần, ý bảo anh ấy tự giới thiệu đi.
Âm Thuần đứng dậy, thản nhiên mà nói: “Tôi là Âm Thuần, trừ Anh Tần Trạm ra thì người khác có thể gọi tôi là Âm Đế.”
Nghe thấy tên đó, Hứa Bắc Xuyên cố nén ý cười mà nói: “Anh có phải là còn một người anh em hay là chị em gì gọi là Âm Tĩnh không?”
Âm Thuần khoát tay áo, nói: “Tôi là con một, không có anh chị em.”
Ngay tức khắc người bên cạnh bật cười, chỉ mỗi Âm Thuần mang vẻ mặt ngơ ngác.
Buổi tối, Âm Thuần đi đến phòng Tần Trạm.
Anh ấy ngồi trước mặt Tần Trạm, nói: “Anh Tần Trạm, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Trạm suy nghĩ một lát, nói: “Âm Minh Tông còn có bao nhiêu học trò?” Âm Thuần nhíu mày nói: “Tôi không rõ lắm, học trò của tôi đều bị phong ấn rồi, sau khi ở Tô Vũ, bọn họ sẽ tự động biến mất.”
“Nói cách khác, bây giờ lúc nào anh cũng có thể gọi bọn họ lên một lần nwuax đúng không?” Tần Trạm nói.
Âm Thuần lắc đầu, nói: “Một trăm năm chỉ có thể gọi về một lần.
“Vậy Âm Minh Tông các người còn lưu lại thế hệ sau gì không?” Tần Trạm tiếp tục nói.
Sau đó liền nhìn thấy Chúc Diêu vội vàng bước từ trên xe xuống.
Bước nhau của cô ấy có chút lo lắng, như là đang có việc gấp gì vậy.
Người đang đứng trong nhà họ Tần gần như nhận ra Chúc Diêu, vì vậy bọn họ không ngăn cản lại, sau khi nhốn nháo chào một tiếc cô Chúc, liền dạt sang một bên.
Nhìn thấy Chúc Diêu sốt ruột, Tân Trạm không nhịn được mà có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Chúc Diêu vội vàng như vậy.
“Cô Chúc Diêu, có chuyện gì sao?”
Tần Trạm tiếng về trước, cười hỏi.
Chúc Diêu thấp giọng nói: “Có tiện không? Có chuyện muốn nói cho anh.”
Tần Trạm nhìn quan mấy người đang đứng đấy, gật đầu nói: “Được, mời cô Chúc đi theo tôi đến đây.” ma Sau khi anh và Chúc Diêu đi vào trong nhà bên, ni nói đi”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy nghìn thanh kiếm, trong nháy mắt đã bao quanh xung quanh Trần Trạm!
Mỗi một thanh kiếm đều lộ ra một tia sáng kinh khủng, mấy nghìn thanh kiếm liên kết với nhau, ngay tức khắc tỏa ra một luồng ánh sáng chói lòa Thần hình Lộc Tuyền rơi xuống trên mặt đất, nửa không mặt của anh ta bị đánh nát, nhưng khóe miệng lại nở ra một nụ cười.
“Tên nhóc, mày chả biết gì về kiếm thuật cả.” Lộc Tuyền nhìn ánh sáng tỏa ra kia, thản nhiên nói.
Nhưng mà lúc này một thân hình bỗng nhiên bay ra khỏi luồng ánh sáng, nhanh chóng đến gần phía Lộc Tuyền!
“Làm sao mà như vậy được!” Lộc Tuyền biến sắc, anh ta vội vã thi triển chân khí, nhanh chóng chạy trốn ra xa!
“Vèo!”
Tần Trạm thi triển thuật rút đất, nhanh chóng đã đi đến trước mặt Lộc Tuyền.
Lộc Tuyền cắn chặt răng, tay anh ta nắm chặt thanh kiếm, đâm về phía Tần Trạm.
“Keng!”
Đánh một cú thật kịch liệt, bàn tay của Lộc Tuyền đã phải chịu mấy vạn quân lực, lòng bàn tay của anh ta bị chấn động đến mức máu thịt lẫn lộn, thanh kiếm trong tay cũng đã bay ra ngoài.
Tần Trạm lại đánh một đòn lên ngực anh ta, ngay tức khắc Lộc Tuyền phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng ngã sầm lên mặt đất.
“Mày làm sao lại không chết cơ chứ?” Lộc Tuyền nhìn Tần Trạm trong ánh mắt toát ra một tia hoảng sợ.
Tần Thanh nhìn những vết thương bị kim loại cửa trên người mình, nhíu mày nói: “Thảo nào Tá Đằng có thể ngang sức với Diệp Thiên Vọng, kiếm thuật thực sự rất cao. Người có thể làm thương tổn được Tần Trạm không nhiều, trừ phi trong tay có thể cầm được vũ khí siêu phàm gì đó.
Nhưng trong tay Lộc Tuyền chỉ là một thanh kiếm tầm thường, nhưng lại có thể tạo thành mười mấy vết thương trên người Tần Trạm, kiếm thuật như vậy quả thực là không tồi.
“Rốt cuộc mày là quái vật gì?” Lộc Tuyền nghiến răng muốn đứng dậy, lại bị Tần Trạm đánh một cái mà nằm xuống đất.
Anh không để ý đến Lộc Tuyền, trầm giọng nói: “Nếu như trạng thái hiện tại của tôi vẫn như bình thường, thì tên nhóc như vậy không thể làm thương được tôi đâu.”
Bởi vì bị tiêu hao thần thức, tốc độ và sức mạnh cũng đã bị chịu ảnh hưởng lớn, thậm chí còn không thể thi triển được thuật thánh thể.
Nếu như có thêm thuật thánh thể, Tần Trạm sẽ không thảm hại đến mức này.
Mà Lộc Tuyền đã gần như sụp đổ rồi, tên nhóc này lại không đang ở trạng thái tốt nhất sao?
Lộc Tuyền cắn chặt răng, anh ta hít sâu một hơi, bắt đầu thi triển dị tượng của mình.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm cảm giác được trong hang động đang truyền đến những động tĩnh khác thường.
Vì vậy, Tần Trạm trực tiếp nâng tay lên, một phát đánh chết Lộc Tuyền, sau đó nhanh chóng đi về hướng hang động.
Sau khi quay lại trước của hang động, Tần Trạm phát hiện Âm Thuần đang ngồi ở bên cạnh, đang vận khí cho Phương Hiểu Điệp.
“Sao rồi?” Tần Trạm hỏi.
Âm Thuần ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trạm, ngạc nhiên hỏi: “Anh sao vậy?”
Tần Trạm khoát ta nói: “Không có việc gì. Phương Hiểu Điệp sao rồi?”
Âm Thuần nói: “Có một tin xấu và một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Đừng nói linh tinh nữa.” Tần Trạm nhíu mày nói.
Âm Thuần nói: “Thêm vào linh hồn này, sứ mạnh của linh hồn bé gái này trở nên vô cùng mạnh mẽ, đã vượt qua cả người thường rồi.”
“Ừm.” Tần Trạm đã sớm đoán được, sức mạnh của linh hồn càng mạnh, thì việc tu hành sau này lại càng thuận lợi.
“Nhưng mà chỉ sợ cơ thể của cô ấy khó thích ứng được, chắc phải ngủ mê một đoạn thời gian đấy.” Âm Thuần nói.
“Tầm bao lâu?” Tần Trạm nhíu mày nói.
Âm Thuần nói: “Ít nhất phải một tháng”
“Một tháng.” Tần Trạm nhíu chặt mày, nói như vậy, chỉ sợ cô không có cơ hội đi Nước Bàn rồi.
“Một thành thì một tháng thôi.” Tần Trạm gật đầu nói, anh ôm lấy Phương Hiểu Điệp, sau đó thu lại thần khí ở trong không gian.
“Đi thôi.” Tần Trạm nói: “Nếu không đi thì sợ không đi được nữa đâu.”
Âm Thuần không hỏi nhiều, anh ấy gật đầu, liền đứng dậy đi theo Tần Trạm ra khỏi chỗ này.
Cùng ngày hôm đó, Tần Trạm liền rời khỏi Vương quốc Hoa Anh Đào, về Việt Nam.
Mà thông tin thần xã phương Đông đã bị hủy diệt cũng nhanh chóng ảnh hưởng rất nhiều trên toàn thế giới.
Thần xã phương Đông được xem là tổ chức nổi tiếng của vương quốc Hoa Anh Đào, thực lực của bọn họ không thể kinh thường được.
Vậy mà bây giờ lại bị biến mất, rất nhanh đã trở thành một đề tài nóng.
Việt Nam, Tần Trạm mang theo Âm Thuần đang mang một bộ mặt bỡ ngỡ về đến cửa nhà họ tần.
Trong phòng khách, Hứa Bắc Xuyên nhìn Âm Thuần, nhịn không được mà hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tần Trạm nhìn về phía Âm Thuần, ý bảo anh ấy tự giới thiệu đi.
Âm Thuần đứng dậy, thản nhiên mà nói: “Tôi là Âm Thuần, trừ Anh Tần Trạm ra thì người khác có thể gọi tôi là Âm Đế.”
Nghe thấy tên đó, Hứa Bắc Xuyên cố nén ý cười mà nói: “Anh có phải là còn một người anh em hay là chị em gì gọi là Âm Tĩnh không?”
Âm Thuần khoát tay áo, nói: “Tôi là con một, không có anh chị em.”
Ngay tức khắc người bên cạnh bật cười, chỉ mỗi Âm Thuần mang vẻ mặt ngơ ngác.
Buổi tối, Âm Thuần đi đến phòng Tần Trạm.
Anh ấy ngồi trước mặt Tần Trạm, nói: “Anh Tần Trạm, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Trạm suy nghĩ một lát, nói: “Âm Minh Tông còn có bao nhiêu học trò?” Âm Thuần nhíu mày nói: “Tôi không rõ lắm, học trò của tôi đều bị phong ấn rồi, sau khi ở Tô Vũ, bọn họ sẽ tự động biến mất.”
“Nói cách khác, bây giờ lúc nào anh cũng có thể gọi bọn họ lên một lần nwuax đúng không?” Tần Trạm nói.
Âm Thuần lắc đầu, nói: “Một trăm năm chỉ có thể gọi về một lần.
“Vậy Âm Minh Tông các người còn lưu lại thế hệ sau gì không?” Tần Trạm tiếp tục nói.
Sau đó liền nhìn thấy Chúc Diêu vội vàng bước từ trên xe xuống.
Bước nhau của cô ấy có chút lo lắng, như là đang có việc gấp gì vậy.
Người đang đứng trong nhà họ Tần gần như nhận ra Chúc Diêu, vì vậy bọn họ không ngăn cản lại, sau khi nhốn nháo chào một tiếc cô Chúc, liền dạt sang một bên.
Nhìn thấy Chúc Diêu sốt ruột, Tân Trạm không nhịn được mà có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Chúc Diêu vội vàng như vậy.
“Cô Chúc Diêu, có chuyện gì sao?”
Tần Trạm tiếng về trước, cười hỏi.
Chúc Diêu thấp giọng nói: “Có tiện không? Có chuyện muốn nói cho anh.”
Tần Trạm nhìn quan mấy người đang đứng đấy, gật đầu nói: “Được, mời cô Chúc đi theo tôi đến đây.” ma Sau khi anh và Chúc Diêu đi vào trong nhà bên, ni nói đi”