Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-629
Chương 629
“Quan hệ của tôi và gia đình hơi vấn đề. Dù tôi đồng ý trở về, bọn họ cũng sẽ không để tôi hỗ trợ.” Khương Mạch Liên thở dài nói. “Biết rõ, đến lúc đó bà nói cho tôi thời gian và đặc điểm là được rồi.” Tần Trạm thống khoái đồng ý.
Rồi tạm biệt Khương Mạch Liên.
Tần Trạm gọi điện thoại cho Gia Cát Hưng. “Dược Vương? Cậu Trạm, cậu cũng biết Dược Vương vô cùng quý giả, rất ít khi xuất hiện ở Việt Nam, được bán thì càng ít. Nhưng tôi sẽ cố gắng chú ý, một khi có người bán ra, tôi sẽ lập tức mua.”
Sau khi trả lời, Gia Cát Hưng nghĩ một lát rồi lại nói: “Đúng rồi Cậu Trạm, tôi cảm thấy có thể liên lạc với Tăng Lực một chút. Gần đây tôi nghe nói, mấy hội đánh giá ở phương Tây đều có người đang lắm le Dược Vương, có thể bên đó sẽ dễ có người bán.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cậu ta luôn.”
Tần Trạm vỗ đầu một cái. Thật sự là bận rộn đến choáng váng đầu óc.
Đúng vậy, bí cảnh Cực Quang Đảo vừa mới kết thúc. Võ giả đến đó cơ bản đều là người ở đại lục phương Tây. Chúng ta chỉ đến đó để tìm một lát đã tìm được rất nhiều thứ có ích, huống chi là những võ giả chuyên môn tìm kiếm linh được no.
Tần Trạm gọi điện thoại cho Tăng Lực. “Cậu Trạm, tôi hỏi thăm một chút rồi. Cuối tuần ở chỗ này của chúng ta chắc chắn sẽ có đấu giá, có vài cọng Dược Vương sẽ được bản. Có muốn tôi giúp cậu mua không ạ?”
Sau khi nghe Tần Trạm hỏi thăm, Tăng Lực lập tức điều tra rồi trả lời. “Cuối tuần à? Không cần, tôi định đi đến đại lục phương Tây một chuyến.”
Tân Trạm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi một chuyển.
Nếu chỉ là một hai gốc Dược Vương, giao phó cho Tăng Lực, Tân Trạm cũng coi như là yên tâm.
Nhưng nếu là một số lượng lớn Dược Vương, với khả năng của Tăng
Lực tại phương Tây, chỉ sợ không gánh nổi bảo vật quý giá như thế này.
Dược Vương liên quan đến việc mẹ anh có thể khôi phục tu vi hay không, Tần Trạm chắc chắn không thể qua loa.
Tân Trạm chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, bên trong bí cảnh Cực Quang Đảo chắc chắn sẽ còn rất nhiều gốc linh dược Dược Vương.
Nếu anh có thể đi vào bên trong bí cảnh, nhu cầu linh được chắc chắn sẽ được giải quyết triệt để.
Đáng tiếc sự tồn tại của bị cảnh này là do dị biển của trận pháp Vạn Luyện Tông Hộ Tông gây ra.
Dù là Nhị Lão Hắc Bạch cũng không thể khống chế, mở ra bí cảnh lại được.
Chỉ có thể chờ Tần Trạm bước vào giai đoạn truyền thừa tiếp theo.
Mấy ngày sau đó, Tân Trạm luôn hầu hạ bên cạnh mẹ.
Tất cả mấy cọng Dược Vương mang về được từ Vạn Luyện Tông đều luyện thành đan dược, sau khi ăn được một tuần, quả nhiên khí sắc đã tốt lên rất nhiều.
Tân Trạm lại dẫn Châu Cẩm đi vào thủ đô, đầu tiên thì mua sắm trước.
Lần này, quản lý Tống dẫn người tự mình ra mặt đón tiếp, vô cùng coi trọng bọn anh.
Ngược lại, không xảy ra câu chuyện máu chó gì nữa.
Sau đó Tần Trạm lại dẫn mẹ đi thưởng ngoạn các danh lam di tích cổ, thử ăn các loại đặc sản.
Mấy ngày tiếp theo, nụ cười trên mặt Châu Cẩm từ đầu đến cuối chưa từng ngừng, Tần Trạm cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Một ngày nọ, trên đường về nhà. “Thật ra, mẹ chưa từng nghĩ đến có một ngày con sẽ trở thành tu tiên giả. Ba mẹ con đều hi vọng con là phàm nhân, có thể sống cuộc sống của người bình thường.” Châu Cẩm nói. “Tu tiên, thật sự quá khổ, còn có nguy hiểm trùng điệp, phải chứng kiến nhiều lòng người hiểm ác.”
“Nhưng trời xui đất khiến con đã bước lên con đường này rồi.” Tân Trạm đẳng chất cười một tiếng.
Đột nhiên anh hơi hiểu ra, tại sao ba lại muốn giao anh cho cụ
Lâm.
Không chỉ vì cụ Lâm lương thiện, mà còn là vì ông ấy là người bình thường. “Tất cả là tại mẹ, nếu không do chuyện năm đó, mẹ chắc chắn sẽ không để con ăn nhờ ở đậu.” Châu Cẩm áy náy nói. “Mẹ, tất cả đều là do người thân bí hại. Với lại, nếu con không tu tiên, mẹ nghĩ con còn làm gì được nữa?” Tần Trạm không muốn để cho Châu Cẩm đau lòng nữa, ngắt lời mę đề tài. đổi
Châu Cẩm nghĩ nghĩ. “Có lẽ làm minh tinh điện ảnh cũng không tệ.”
“Minh tinh à.” Tần Trạm cười khổ một tiếng. Anh thật sự không ngờ đến chuyện này.
Trở lại Tân Môn, Tần Trạm lại bắt đầu phiền não.
Thủ đô và gần thủ đô anh đã đi hết rồi, ngày mai nên đi đâu đây?
Nếu là tu luyện, anh biết không hề ít, nhưng còn sống hưởng thụ thì mình cũng không thể mỗi ngày dẫn mẹ đi dạo và mua sắm được.
Đối với chơi, Tần Trạm không hiểu nhiều lắm.
Mặc dù Châu Cẩm đã nhiều lần nói Tần Trạm không cần phải tốn hao quá nhiều tâm tư, nhưng bây giờ tu vi của mẹ đã hoàn toàn biến mất, Tần Trạm hi vọng mẹ có thể trôi qua vui vẻ một chút.
Đáng tiếc mình là một chàng trai nghiêm túc.
Ngay cả thời gian rảnh rồi còn ít khi có.
Tân Trạm chưa từng hận bản thân mình như thế này.
Anh nghĩ nghĩ, hình như anh hoàn toàn không biết mẹ thích gì.
Hoặc là, bởi vì mình không phải nữ?
Tần Trạm nghĩ đến chuyện này, đột nhiên có vài linh cảm.
Cầm điện thoại lên, anh tìm kiểm số điện thoại trong list bạn nữ.
Anh gọi điện cho Khương Mạch
Liên trước. “A lộ, Phủ chủ, tôi muốn hỏi một chút, bà thích gì?” Tần Trạm thành tâm hỏi. “Cậu rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Hỏi chuyện này làm gì.” Khương Mạch Liên nói. “Phủ chủ sao bà lại mắng chửi người ta như thế?”
Tân Trạm đầu đầy mồ hôi nói: “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Tôi thân là Phủ chủ Dược Thần, đương nhiên thích nhất là luyện dược.”
Thôi, không được rồi.
Tần Trạm cúp điện thoại, lại gọi cho Lâm Tuyết Trinh. “Anh rể, anh gọi điện cho cô à.” Trong ống nghe, vang lên giọng nói mềm mại dịu dàng, pha chút vui vẻ của Lâm Tuyết Trinh. “Tuyết Trinh, tôi muốn hỏi thử, cô thích gì nhất?” Tần Trạm nói. “Tôi, tôi…” Lâm Tuyết Trinh hơi ngượng ngùng thấp giọng. “Tôi thích anh rể.
Tân Trạm suýt nữa phun một ngụm nước ra ngoài. “Tôi nói là thích làm gì, không phải người.”
“A?” Mặt của Lâm Tuyết Trinh đỏ chót trong nháy mắt: “Tôi thích luyện dược, có chuyện gì vậy anh re?”
“Không sao.” Tần Trạm cúp điện thoại, đổ mồ hôi đầy đầu
Tình cảnh hơi xấu hổ, Tân Trạm nghĩ mãi nghĩ mãi.
Dường như anh hơi thất sách, mắc gì lại đi hỏi người ở phủ Dược Than.
Nói rồi, anh gọi cho Chúc Diệu. “Tôi thích tu luyện, anh không thích à?”
“A, không quấy rầy cô tú luyện nữa.”
Tần Trạm nghĩ nghĩ, cũng không nên hỏi những người khô khan trong giới võ đạo.
Đảo qua đảo lại, anh đã tìm thấy một cái người thích hợp.
Sở Hinh Viên.
Đại minh tinh, hoạt động trong ngành giải trí, cô ấy sẽ không thích luyện dược và tu luyện đầu. “A lỗ.” Điện thoại gọi thật lâu mới nhấc máy. Sở Hinh Viên ở đầu dây bên kia có giọng rất lười biến, dường như đang ngủ.
Tần Trạm hỏi một lần, cố ý nói cô ấy không được trả lời là ca hát. “Tôi thích hàng hiệu, đồ trang điểm, xe xịn nhà to, còn thích nghệ thuật, ví dụ như vẽ tranh vân vân. Sở Hinh Viên suy nghĩ một chút rồi nói.
Tần Trạm cảm thấy câu trả lời này cuối cùng cũng đáng tin cậy. “Bây giờ cô có rảnh không? Tôi định nhờ cô giúp một chuyện.”
“Không có thời gian.” Sở Hinh Viên nói: “Tôi còn đang quay phim ở Ý, vừa mới quay cảnh đêm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.”
“Cô đi phương Tây rồi?”
“Anh không xem TV à? Trong nước đưa tin sắp điên rồi, phim mới của đạo diễn lớn thế giới Berg.” Sở Hinh Viên im lặng rồi nói. “Không phải cô là ca sĩ à? Sao lại còn diễn phim?”
“Năm ngoái tôi đã đạt giải thưởng diễn viên quốc tế, anh không biết à?”
Sở Hinh Viên giận đến suýt nữa thì tắt điện thoại. Năm ngoái cô ấy vô cùng nổi tiếng, giải thưởng đó là thử làm cô nở mày nở mặt nhất. Thế mà Tần Trạm lại không biết chuyện này. “Được rồi, cô về rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tần Trạm hơi bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua cái tên cuối cùng trong danh bạ điện thoại.
Phương Hiểu Điệp.
Cô nhóc này rất quỷ quái, Tân Trạm cảm giác rất không đáng tin, cô ta có thể có cách gì tốt không?
Kết quả, Tân Trạm còn chưa gọi tới, Phương Hiểu Điệp điện thoại tới trước. “Tân Trạm, cứu với! Anh mà không đến, tôi sẽ xong đời.”
“Cô lại gây ra tai họa gì rồi?”
Tần Trạm nghe thấu Phương Hiểu Điệp ở đầu bên kia, tiếng động hơi ồn ào, còn có người đang nói chuyện ầm ầm, thì biết ngay người phụ nữ này lại rước lấy phiền phức vào người.
“Quan hệ của tôi và gia đình hơi vấn đề. Dù tôi đồng ý trở về, bọn họ cũng sẽ không để tôi hỗ trợ.” Khương Mạch Liên thở dài nói. “Biết rõ, đến lúc đó bà nói cho tôi thời gian và đặc điểm là được rồi.” Tần Trạm thống khoái đồng ý.
Rồi tạm biệt Khương Mạch Liên.
Tần Trạm gọi điện thoại cho Gia Cát Hưng. “Dược Vương? Cậu Trạm, cậu cũng biết Dược Vương vô cùng quý giả, rất ít khi xuất hiện ở Việt Nam, được bán thì càng ít. Nhưng tôi sẽ cố gắng chú ý, một khi có người bán ra, tôi sẽ lập tức mua.”
Sau khi trả lời, Gia Cát Hưng nghĩ một lát rồi lại nói: “Đúng rồi Cậu Trạm, tôi cảm thấy có thể liên lạc với Tăng Lực một chút. Gần đây tôi nghe nói, mấy hội đánh giá ở phương Tây đều có người đang lắm le Dược Vương, có thể bên đó sẽ dễ có người bán.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cậu ta luôn.”
Tần Trạm vỗ đầu một cái. Thật sự là bận rộn đến choáng váng đầu óc.
Đúng vậy, bí cảnh Cực Quang Đảo vừa mới kết thúc. Võ giả đến đó cơ bản đều là người ở đại lục phương Tây. Chúng ta chỉ đến đó để tìm một lát đã tìm được rất nhiều thứ có ích, huống chi là những võ giả chuyên môn tìm kiếm linh được no.
Tần Trạm gọi điện thoại cho Tăng Lực. “Cậu Trạm, tôi hỏi thăm một chút rồi. Cuối tuần ở chỗ này của chúng ta chắc chắn sẽ có đấu giá, có vài cọng Dược Vương sẽ được bản. Có muốn tôi giúp cậu mua không ạ?”
Sau khi nghe Tần Trạm hỏi thăm, Tăng Lực lập tức điều tra rồi trả lời. “Cuối tuần à? Không cần, tôi định đi đến đại lục phương Tây một chuyến.”
Tân Trạm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi một chuyển.
Nếu chỉ là một hai gốc Dược Vương, giao phó cho Tăng Lực, Tân Trạm cũng coi như là yên tâm.
Nhưng nếu là một số lượng lớn Dược Vương, với khả năng của Tăng
Lực tại phương Tây, chỉ sợ không gánh nổi bảo vật quý giá như thế này.
Dược Vương liên quan đến việc mẹ anh có thể khôi phục tu vi hay không, Tần Trạm chắc chắn không thể qua loa.
Tân Trạm chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, bên trong bí cảnh Cực Quang Đảo chắc chắn sẽ còn rất nhiều gốc linh dược Dược Vương.
Nếu anh có thể đi vào bên trong bí cảnh, nhu cầu linh được chắc chắn sẽ được giải quyết triệt để.
Đáng tiếc sự tồn tại của bị cảnh này là do dị biển của trận pháp Vạn Luyện Tông Hộ Tông gây ra.
Dù là Nhị Lão Hắc Bạch cũng không thể khống chế, mở ra bí cảnh lại được.
Chỉ có thể chờ Tần Trạm bước vào giai đoạn truyền thừa tiếp theo.
Mấy ngày sau đó, Tân Trạm luôn hầu hạ bên cạnh mẹ.
Tất cả mấy cọng Dược Vương mang về được từ Vạn Luyện Tông đều luyện thành đan dược, sau khi ăn được một tuần, quả nhiên khí sắc đã tốt lên rất nhiều.
Tân Trạm lại dẫn Châu Cẩm đi vào thủ đô, đầu tiên thì mua sắm trước.
Lần này, quản lý Tống dẫn người tự mình ra mặt đón tiếp, vô cùng coi trọng bọn anh.
Ngược lại, không xảy ra câu chuyện máu chó gì nữa.
Sau đó Tần Trạm lại dẫn mẹ đi thưởng ngoạn các danh lam di tích cổ, thử ăn các loại đặc sản.
Mấy ngày tiếp theo, nụ cười trên mặt Châu Cẩm từ đầu đến cuối chưa từng ngừng, Tần Trạm cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Một ngày nọ, trên đường về nhà. “Thật ra, mẹ chưa từng nghĩ đến có một ngày con sẽ trở thành tu tiên giả. Ba mẹ con đều hi vọng con là phàm nhân, có thể sống cuộc sống của người bình thường.” Châu Cẩm nói. “Tu tiên, thật sự quá khổ, còn có nguy hiểm trùng điệp, phải chứng kiến nhiều lòng người hiểm ác.”
“Nhưng trời xui đất khiến con đã bước lên con đường này rồi.” Tân Trạm đẳng chất cười một tiếng.
Đột nhiên anh hơi hiểu ra, tại sao ba lại muốn giao anh cho cụ
Lâm.
Không chỉ vì cụ Lâm lương thiện, mà còn là vì ông ấy là người bình thường. “Tất cả là tại mẹ, nếu không do chuyện năm đó, mẹ chắc chắn sẽ không để con ăn nhờ ở đậu.” Châu Cẩm áy náy nói. “Mẹ, tất cả đều là do người thân bí hại. Với lại, nếu con không tu tiên, mẹ nghĩ con còn làm gì được nữa?” Tần Trạm không muốn để cho Châu Cẩm đau lòng nữa, ngắt lời mę đề tài. đổi
Châu Cẩm nghĩ nghĩ. “Có lẽ làm minh tinh điện ảnh cũng không tệ.”
“Minh tinh à.” Tần Trạm cười khổ một tiếng. Anh thật sự không ngờ đến chuyện này.
Trở lại Tân Môn, Tần Trạm lại bắt đầu phiền não.
Thủ đô và gần thủ đô anh đã đi hết rồi, ngày mai nên đi đâu đây?
Nếu là tu luyện, anh biết không hề ít, nhưng còn sống hưởng thụ thì mình cũng không thể mỗi ngày dẫn mẹ đi dạo và mua sắm được.
Đối với chơi, Tần Trạm không hiểu nhiều lắm.
Mặc dù Châu Cẩm đã nhiều lần nói Tần Trạm không cần phải tốn hao quá nhiều tâm tư, nhưng bây giờ tu vi của mẹ đã hoàn toàn biến mất, Tần Trạm hi vọng mẹ có thể trôi qua vui vẻ một chút.
Đáng tiếc mình là một chàng trai nghiêm túc.
Ngay cả thời gian rảnh rồi còn ít khi có.
Tân Trạm chưa từng hận bản thân mình như thế này.
Anh nghĩ nghĩ, hình như anh hoàn toàn không biết mẹ thích gì.
Hoặc là, bởi vì mình không phải nữ?
Tần Trạm nghĩ đến chuyện này, đột nhiên có vài linh cảm.
Cầm điện thoại lên, anh tìm kiểm số điện thoại trong list bạn nữ.
Anh gọi điện cho Khương Mạch
Liên trước. “A lộ, Phủ chủ, tôi muốn hỏi một chút, bà thích gì?” Tần Trạm thành tâm hỏi. “Cậu rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Hỏi chuyện này làm gì.” Khương Mạch Liên nói. “Phủ chủ sao bà lại mắng chửi người ta như thế?”
Tân Trạm đầu đầy mồ hôi nói: “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Tôi thân là Phủ chủ Dược Thần, đương nhiên thích nhất là luyện dược.”
Thôi, không được rồi.
Tần Trạm cúp điện thoại, lại gọi cho Lâm Tuyết Trinh. “Anh rể, anh gọi điện cho cô à.” Trong ống nghe, vang lên giọng nói mềm mại dịu dàng, pha chút vui vẻ của Lâm Tuyết Trinh. “Tuyết Trinh, tôi muốn hỏi thử, cô thích gì nhất?” Tần Trạm nói. “Tôi, tôi…” Lâm Tuyết Trinh hơi ngượng ngùng thấp giọng. “Tôi thích anh rể.
Tân Trạm suýt nữa phun một ngụm nước ra ngoài. “Tôi nói là thích làm gì, không phải người.”
“A?” Mặt của Lâm Tuyết Trinh đỏ chót trong nháy mắt: “Tôi thích luyện dược, có chuyện gì vậy anh re?”
“Không sao.” Tần Trạm cúp điện thoại, đổ mồ hôi đầy đầu
Tình cảnh hơi xấu hổ, Tân Trạm nghĩ mãi nghĩ mãi.
Dường như anh hơi thất sách, mắc gì lại đi hỏi người ở phủ Dược Than.
Nói rồi, anh gọi cho Chúc Diệu. “Tôi thích tu luyện, anh không thích à?”
“A, không quấy rầy cô tú luyện nữa.”
Tần Trạm nghĩ nghĩ, cũng không nên hỏi những người khô khan trong giới võ đạo.
Đảo qua đảo lại, anh đã tìm thấy một cái người thích hợp.
Sở Hinh Viên.
Đại minh tinh, hoạt động trong ngành giải trí, cô ấy sẽ không thích luyện dược và tu luyện đầu. “A lỗ.” Điện thoại gọi thật lâu mới nhấc máy. Sở Hinh Viên ở đầu dây bên kia có giọng rất lười biến, dường như đang ngủ.
Tần Trạm hỏi một lần, cố ý nói cô ấy không được trả lời là ca hát. “Tôi thích hàng hiệu, đồ trang điểm, xe xịn nhà to, còn thích nghệ thuật, ví dụ như vẽ tranh vân vân. Sở Hinh Viên suy nghĩ một chút rồi nói.
Tần Trạm cảm thấy câu trả lời này cuối cùng cũng đáng tin cậy. “Bây giờ cô có rảnh không? Tôi định nhờ cô giúp một chuyện.”
“Không có thời gian.” Sở Hinh Viên nói: “Tôi còn đang quay phim ở Ý, vừa mới quay cảnh đêm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.”
“Cô đi phương Tây rồi?”
“Anh không xem TV à? Trong nước đưa tin sắp điên rồi, phim mới của đạo diễn lớn thế giới Berg.” Sở Hinh Viên im lặng rồi nói. “Không phải cô là ca sĩ à? Sao lại còn diễn phim?”
“Năm ngoái tôi đã đạt giải thưởng diễn viên quốc tế, anh không biết à?”
Sở Hinh Viên giận đến suýt nữa thì tắt điện thoại. Năm ngoái cô ấy vô cùng nổi tiếng, giải thưởng đó là thử làm cô nở mày nở mặt nhất. Thế mà Tần Trạm lại không biết chuyện này. “Được rồi, cô về rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tần Trạm hơi bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua cái tên cuối cùng trong danh bạ điện thoại.
Phương Hiểu Điệp.
Cô nhóc này rất quỷ quái, Tân Trạm cảm giác rất không đáng tin, cô ta có thể có cách gì tốt không?
Kết quả, Tân Trạm còn chưa gọi tới, Phương Hiểu Điệp điện thoại tới trước. “Tân Trạm, cứu với! Anh mà không đến, tôi sẽ xong đời.”
“Cô lại gây ra tai họa gì rồi?”
Tần Trạm nghe thấu Phương Hiểu Điệp ở đầu bên kia, tiếng động hơi ồn ào, còn có người đang nói chuyện ầm ầm, thì biết ngay người phụ nữ này lại rước lấy phiền phức vào người.